Chương 775
Hẻm núi này nhìn không giống các nơi khác của Hỏa Diệm Sơn, nham thạch ở đây là màu đỏ tươi, giống như lúc nào cũng có thể cháy bùng lên.
Tề Tuyết Phong bảo Lục Hi dừng xe, sau đó đoàn người xuống xe, đi vào hẻm núi.
Giờ là cuối thu nhưng đi đường vẫn có cảm giác nóng chân.
Nghe nói độ ẩm của mặt đất nơi này có thể lên đến 80 độ, Hỏa Diệm Sơn cũng là danh bất hư truyền.
Tề Tuyết Phong đi vào hẻm núi, nhìn không trung, sau đó nhìn mặt đất, cứ như vậy mà đi đi lại lại, tiến sâu vào trong.
Lục Hi cũng không hiểu lắm, chỉ đi theo ngó đông liếc tây.
Lúc này, Lục Hi đột nhiên cảm ứng được Khắc Tẩm đã đến Thổ Phiên, ngay sau đó Lục Hi báo vị trí của mình cho hắn ta chạy đến.
Tề Tuyết Phong dẫn mọi người đi sâu vào trong, lúc này đã đến trung tâm hẻm núi.
Mọi người lúc này mới phát hiện, ở vách đá bên trái của hẻm núi có khắc một vật tổ cổ xưa, tuy rằng đã bị năm tháng bào mòn đến tàn bại nhưng vẫn nhìn được hình dáng đại khái.
Tề Tuyết Phong đối chiều với ánh mặt trời, nhìn một lúc rồi nói: “Hẳn là nơi này”.
Mọi người nghe vậy thì lập tức nhìn quanh.
Lục Hi thì nhìn vật tổ trên vách đá như suy nghĩ điều gì.
Ngay sau đó, anh đi đến bên cạnh vách đá, cẩn thận quan sát vật tổ to lớn này, lấy tay chạm vào và cảm nhận.
Lục Hi cảm thấy vật tổ này đang cất giấu sức mạnh gì đó, cho nên bắt đầu dò la.
Đúng lúc này, chỉ thấy trên hẻm núi xuất hiện một bóng người cao lớn.
Người này thấy Lục Hi ở bên dưới đang chạm vào vật tổ thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Chỉ thấy kẻ này vung tay, hàng trăm người phía sau lập tức nhằm vào hẻm núi trong tiếng kèn.
Nhóm Tề Tuyết Phong kinh hãi vô cùng, chỉ thấy ngoài cửa vào và bên trên hẻm núi bỗng nhiên có những người mặc trang phục dân tộc xông vào, trong tay họ còn là những con dao dài sáng loáng, khí thế bừng bừng,
Hai cô gái sợ hãi hét lên, đám nam sinh cũng hoảng sợ tụ lại một chỗ. Tề Tuyết Phong trấn định hơn một chút, đứng bảo vệ ở trước mặt năm sinh viên, nhưng gương mặt vẫn chứa sự lo lắng.
Lục Hi chau mày, đi về phía nhóm Tề Tuyết Phong, đứng ở bên cạnh bọn họ. Nếu đám người kia có tấn công vào đây thì anh cũng có thể kịp thời bảo vệ.
Nhưng những người kia chỉ bao vây bọn họ chứ không có thêm hành động gì khác.
Cho dù là thế thì hai cô gái cũng đã hoảng sợ vô cùng, lắp bắp nói: “Thầy, thầy ơi, phải làm sao bây giờ ạ?”
“Đừng sợ, chúng ta cũng chưa làm gì mà, đừng sợ”, Tề Tuyết Phong cố gắng bình tĩnh nói.
Nghe thầy mình nói vậy, năm người mới hơi hơi yên tâm lại.
Lúc này, đám người kia cũng chia ra, để đường cho một người đàn ông cao gầy, mặt có râu quai nón, mặc đồ dân tộc chậm rãi tiến ra.
Người này nhìn khoảng hơn 50 tuổi, da ngăm đen, quanh mặt là dâu nhìn vô cùng thô lỗ.
Khi ông ta đến trước mặt nhóm Lục Hi thì nói bằng giọng Hoa Hạ không mấy lưu loát: “Các người là ai?”
Tề Tuyết Phong nghe vậy thì vội nói: “Chúng tôi đến từ đại học Tô Giang, tới đây để nghiên cứu, chưa động vào món đồ gì hết, xin đừng hiểu lầm”.