Chương 772
Tề Tuyết Phong hẳn là không phải lần đầu tới đây, ra ngoài ga tàu thì nhanh chóng tìm một nhà cho thuê xe, thuê một chiếc xe van đủ cho 7 người ngồi.
Thuê xe xong, Lục Hi cất toàn bộ hành lý lên xe, sau đó Tề Tuyết Phong hỏi: “Cậu biết lái xe chứ?”
“Biết chứ, xe gì tôi cũng lái được”, Lục Hi cười đáp.
Tưởng Lợi Dân nghe vậy thì cười nhạo: “Đừng chém nữa, anh làm như anh là lính đặc chủng trong phim ấy”.
“Tôi còn kinh hơn bọn họ nữa kìa”.
Lục Hi cười, ngồi lên ghế lái, khởi động xe.
“Thôi, không cãi nhau, cậu ấy lái được xe thì tốt quá, chúng ta nghỉ ngơi đi, còn nhiều việc phải làm lắm, các em cũng không phải tới đây chơi đâu”.
Tề Tuyết Phong vừa lên tiếng, đám người không dám nói gì nữa, lần lượt lên xe. Lúc này, Lục Hi lái xe đi tới Hỏa Diệm Sơn.
Trên đường đi, Lục Hi dùng thần thức báo cho Khắc Tẩm, bảo hắn ta đến Hỏa Diệm Sơn ngay lập tức.
Không ngờ anh lại nhận được một thông tin dở khóc dở cười.
Hóa ra Khắc Tẩm còn đang ở Châu Hàng, hắn ta bị Lục Hi đánh nội thương, đang tìm nơi chữa thương ở Châu Hàng. Hắn ta thật không ngờ Lục Hi đã đến Hỏa Diệm Sơn nhanh như thế, cho nên lập tức quay về vì sợ hãi sự thần thông của Lục Hi.
Lục Hi cũng không vội, vừa vặn cũng có thời gian ngắm cảnh nơi đây, lại còn là miễn phí, coi như bản thân đi du lịch vậy.
Hơn 40 phút sau, xe đi đến khu ngắm cảnh Hỏa Diệm Sơn. Tề Tuyết Phong xuống xe, đến chỗ ban quản lý, khoảng nửa tiếng sau thì Tề Tuyết Phong lấy được giấy thông hành từ chỗ ban quản lý, đặt lên kính chắn gió của ô tô.
“Đi thôi, có tờ giấy thông hành này thì chúng ta có thể đi lại tự do”, Tề Tuyết Phong nói.
Lục Hi khởi động xe, đi vào trong khu ngắm cảnh.
Hỏa Diệm Sơn có núi Màn Thầu, thang mây, động Ngàn Phật, cầu treo, núi Vạn Phật, nếu muốn tham quan hết thì phải mất hai, ba ngày là ít.
Nhóm Tề Tuyết Phong đến đây để học tập, thời gian chắc sẽ càng lâu hơn, nhưng Lục Hi chỉ chờ Khắc Tẩm đến thì sẽ rời đi, mà hiện tại thì chưa có việc gì nên đi theo mấy người này cũng được, biết đâu lại có thêm chút kiến thức.
Cứ như vậy, xe đi đến điểm ngắm cảnh đầu tiên là núi Màn Thầu.
Ngọn núi này không lớn, nhìn giống cái màn thầu cho nên được đặt tên như vậy luôn.
Tề Tuyết Phong hô lên, Lục Hi dừng xe lại, sau khi mọi người xuống xe thì Tưởng Lợi Dân bảo Lục Hi đem hành lí xuống.
Lúc này, Tề Tuyết Phong nói: “Cậu Lục, cậu có thể ngắm cảnh thoải mái, nhưng đừng đi xa quá, lát nữa chúng ta sẽ đổi chỗ nữa, mà chúng tôi cũng có mang theo đồ ăn, chuẩn bị ăn cơm, nên cậu đừng bỏ lỡ nhé”.
“Được, tôi biết rồi, mọi người cứ làm việc của mình đi”, Lục Hi cười đáp.
Ông giảng viên này đúng là lịch sự.
Sau đó, Tề Tuyết Phong cho học sinh mở balo lấy thiết bị ra, bắt đầu làm việc.