Chương 770
“Vâng”, Nhan Phi Hoa quyến luyến không rời, tạm biệt Lục Hi.
Cảnh này khiến cho vệ sĩ và trợ lý của Nhan Phi Hoa phải há hốc mồm.
Nhan Phi Hoa chính là bảo vật trong tay Hoắc Hướng Anh, thân phận bất phàm. Trong đảo có không ít người muốn gặp Nhan Phi Hoa nhưng đều khó vô cùng.
Ai mà ngờ được Nhan Phi Hoa lại ở cùng một người trong khách sạn bình dân một đêm chứ. Nếu tin này bị lộ ra thì chắc chắn sẽ nổ tung các mặt báo.
Bọn họ cũng vô cùng khâm phục Lục Hi vì đã “tóm” được một minh tinh quốc tế đang lên, quá đỉnh!
Sau khi Nhan Phi Hoa rời đi, Lục Hi mua một tấm vé tàu đi thẳng đến Thổ Phiên.
Đó là vùng biên cương của Hoa Hạ, phần lớn là dân tộc thiểu số, phong cách mạnh mẽ, thượng võ thành tính, cảnh sắc cũng vô cùng đẹp đẽ, Lục Hi cũng muốn đến thăm thú xem thế nào. Quan trọng hơn cả là anh cần đến xem di tích mà Khắc Tẩm nói.
Trên tàu cao tốc, Lục Hi nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, nhưng tâm trí vẫn đang quanh quẩn về nhà họ Ôn.
Anh vốn định nhân cơ hội này để gặp mẹ mình một lần, nhưng sau khi tranh cãi với bố con nhà Ôn Tôn Nguyên thì anh cảm thấy không thoải mái, hơn nữa còn có chuyện di tích này nên Lục Hi cho rằng đây chưa phải lúc, cần áp chế ý nghĩ này lại.
Thật ra đến anh cũng không biết rằng, anh chẳng qua là đang sợ mà thôi. Hơn hai mươi năm qua, anh luôn tưởng tượng đến một ngày thấy dáng vẻ của bố mẹ, nhưng đến lúc đã thành hiện thực thì anh lại không biết phải làm sao.
Vào lúc Lục Hi đang suy nghĩ tán loạn thì tàu cao tốc dừng ở trạm Tô Giang, khoang Lục Hi đang ngồi có thêm sáu người bước vào.
Một người đàn ông trung niên trong nhóm đó nhìn tầm hơn 50 tuổi, đeo một đôi kính nhìn có vẻ lịch sự, năm người còn lại là ba nam hai nữ, nhìn giống như học sinh sinh viên, tuổi không lớn lắm, ai cũng mang balo to đùng, nhìn có vẻ rất nặng, nhất là hai cô bé kia trông cực kỳ mệt mỏi.
Đoàn người đi lên, sắp xếp hành lý mãi mới xong, thở hổn hển một hơi, ngồi bên cạnh Lục Hi rồi bắt đầu nói chuyện câu được câu chăng.
Lục Hi nghe một hồi thì hiểu ý mỉm cười.
Hóa ra mấy người này là sinh viên của đại học Tô Giang, người lớn tuổi kia là giảng viên khoa địa chất. Bọn họ đến Hỏa Diệm Sơn của Thổ Phiên để thực tập khảo sát thực địa. Nơi ấy có khí hậu cùng địa hình đặc thù, đúng là một địa điểm lý tưởng để học tập.
Nhưng nơi Lục Hi cần đến cũng giống hệt bọn họ.
Sau tám tiếng hơn ngồi tàu cao tốc, cuối cùng cũng gần tới Thổ Phiên. Lúc này, nhìn từ cửa sổ ra cũng đã thấy địa mạo độc đáo của dãy Hỏa Diệm Sơn dài liên miên.
“Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh”.
(*Núi không nhất thiết phải cao, có Tiên ở thì sẽ nổi danh).
Hỏa Diệm Sơn chính là ngọn núi như thế, nó nằm ở bên rìa miền Bắc của Thổ Phiên, sách cổ gọi là Xích Thạch Sơn, dãy Hỏa Diệm Sơn này kéo dài theo hướng Đông Tây, phía Đông bắt nguồn từ sông Lan Can của huyện Thiện Thiện và kết thúc ở thung lũng Đào Nhi phía Tây Thổ Lỗ Phiên, dài hơn 100km và rộng gần 10km.
Hỏa Diệm Sơn là những rặng núi trọc, không có một ngọn cỏ nào mọc lên. Vào giữa mùa hè chỉ thấy mặt trời đỏ rực đang thiêu đốt, mặt đất bốc hơi giống như rồng lửa bay lượn, vô cùng hoành tráng.