Chương 769
Ông ta và những người khác lúc ấy đang khiếp sợ vì thực lực mạnh mẽ của Lục Hi cho nên không để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ.
Lúc này, Ôn Thế Lương lắc đầu nói.
“Bố cũng chỉ nghe loáng thoáng vài câu, như là nhắc đến di tích gì đó. Cho Ảnh Sát đi theo hắn ta có khi sẽ phát hiện được điều gì bất ngờ. Nếu thật sự phát hiện di tích thì cũng coi như chúng ta lập công chuộc tội”.
Trong di tích bình thường sẽ có đồ tốt, là điều dễ gặp khó cầu, nếu thật sự phát hiện được, không những có thể lập công chuộc tội mà nếu phát hiện ra đồ tốt thì chi của bọn họ cũng sẽ có thể chèn ép được các chi khác trong nhà, trở thành chi được ông cụ tin tưởng nhất.
Ôn Tôn Nguyên nghe vậy thì vội vàng gật đầu đi sắp xếp, còn Ôn Thế Lương thì cũng lạnh lùng rời đi.
Lúc này, trong khách sạn bình dân mà Lục Hi ở, Lục Hi cùng Nhan Phi Hoa đang ngồi ngoài phòng khách, uống bia nói chuyện vui vẻ.
Chủ đề của bọn họ xoay quanh bộ phim của Nhan Phi Hoa, du thuyền Phoenix!
Bộ phim này lấy hình mẫu từ Lục Hi, kể lại vụ việc trên con thuyền Phoenix từ đầu đến cuối. Hoắc Hướng Anh bỏ vốn to, mời đội ngũ hiệu ứng đẳng cấp Hollywood để dựng lại con thuyền Phoenix, hành động vĩ đại một quyền đánh chìm quân hạm, trong đó còn xen kẽ câu chuyện tình yêu của anh với Nhan Phi Hoa, có thể nói là một tác phẩm cực lớn.
Lục Hi nghe mà ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn phim chiếu sớm để anh được xem bản thân uy phong cỡ nào, nhưng trước mặt Nhan Phi Hoa thì Lục Hi vẫn phải giả bộ bình tĩnh, lãnh đạm, tỏ vẻ mọi thứ đều là chuyện thường tình.
Nhưng Nhan Phi Hoa có thể thấy sự vui sướng của Lục Hi từ góc mắt khóe mày của anh, cho nên ôm miệng cười trộm.
Cứ như vậy, bọn họ nói chuyện đến đêm muộn. Lục Hi ngáp một cái rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, cô gọi vệ sĩ đến đón đi, ngày mai còn có lịch trình mà”.
Nghe Lục Hi nói thế, sắc mặt Nhan Phi Hoa tối đi, buồn bã nói: “Anh Lục, anh muốn đuổi tôi đi sao”.
Lục Hi lúng túng, vội vã nói: “Không phải đâu, tôi chỉ sợ làm lỡ chuyện ngày mai của cô thôi, mà tôi cũng có một chuyện quan trọng cần làm bây giờ nữa”.
“Chuyện gì mà vội đến mức phải làm cả đêm thế?”, Nhan Phi Hoa hỏi.
Lục Hi xấu hổ: “Cũng không hẳn”.
Sau đó, Nhan Phi Hoa nằm lên sô pha, nói: “Hôm nay tôi không đi đâu hết, cứ ngủ ở đây đấy”.
Nhìn sắc mặt ửng đỏ cùng dáng vóc thon thả của Nhan Phi Hoa trên sô pha, Lục Hi nhất thời chỉ muốn nhào vào.
Nhưng trong nháy mắt, Lục Hi đã nhẫn nhịn lại, thể chất của anh rất đặc thù, hơn nữa nợ phong lưu chẳng bao giờ dễ trả.
Ngồi yên một lúc lâu, Lục Hi cầm chăn trong phòng ra đắp lên người Nhan Phi Hoa rồi đi ngủ.
Lúc này, Nhan Phi Hoa phát ra tiếng thở dài khe khẽ rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chờ Lục Hi tỉnh dậy thì Nhan Phi Hoa đã chuẩn bị xong xuôi, cũng đã mua về cơ số đồ ăn sáng.
Lục Hi rửa mặt xong thì bắt đầu ăn.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Nhan Phi Hoa mở cửa ra thì thấy là hai vệ sĩ và ba trợ lý của mình.
“Anh Lục, tôi đi nhé, sau này nhớ tìm tôi đấy”, Nhan Phi Hoa lưu luyến nói.
Lục Hi mỉm cười: “Yên tâm đi, chỉ cần tôi rảnh thì sẽ tới thăm cô”.