Chương 754
Lúc này, Ôn Tôn Nguyên đứng lên nói: “Cậu Vương ra giá hai trăm triệu, thật khiến người ta kinh hãi, không biết còn ai ra giá nữa không?”
Ôn Tôn Nguyên cũng rất vui, vốn nghĩ rằng có thể đấu giá đến một trăm triệu đã rất tốt rồi, không ngờ, tên bại gia chi tử cấp thần này quả nhiên không tầm thường, trong nháy mắt đã hét đến hai trăm triệu, mời gã đến đúng là hành động sáng suốt.
Lúc này, hội trường im lặng, mọi người cũng không có ý trả giá nữa.
Hai trăm triệu đã vượt quá quyền hạn của họ, vốn dĩ người trong võ đạo cũng không coi trọng pháp khí lắm, cho rằng đó chẳng qua chỉ là thứ phù phiếm như có như không, đã ra cái giá này, cũng không còn ai tăng giá thêm nữa.
Lúc này, Ôn Tôn Nguyên nhìn nói: “Đã vậy thì vật này thuộc về cậu Vương, bây giờ các vị có thể nghỉ ngơi một lát, ngắm cảnh ở đây, vườn Phong Hà cũng coi là một nơi rất tuyệt ở Châu Hàng, nhà họ Ôn chuẩn bị rượu nhạt, chốc nữa mời mọi người nhập tiệc, và cử hành nghi thức bàn giao”.
“Cũng được, chúng tôi đang muốn ngắm cảnh thưởng thức trang viên nhà họ Ôn được gọi là đệ nhất vườn cây Giang Triết, xin cáo từ trước”.
Mọi người nói xong đều đi ra khỏi đình nghỉ trên mặt nước.
Lục Hi vừa nghe chốc nữa còn có yến tiệc, nên không không vội, mà theo đám đông đi ra khỏi đình nghỉ.
Đi dạo trong trang viên nhà họ Ôn, thưởng thức phong cảnh, Lục Hi tràn đầy kính phục tên bại gia chi tử cấp thần Vương Bá Hổ này.
Tiêu tiền như nước, không còn gì hơn thế rồi.
Nhưng tốt xấu gì nhà họ Ôn cũng là nhà cậu bên đằng mẹ của anh, Vương Bá Hổ cũng có tình cảm một bữa cơm với anh, Lục Hi quyết sẽ không để tên hòa thượng đó thành công.
Đi dạo một lúc, Lục Hi khẽ giật mình, đi theo con đường nhiều khúc quanh co đến một đình nghỉ tám góc.
Vương Bá Hổ đang đứng trong đình, ôm Lưu Lộ Lộ chỉ vào sông núi, bày phong cách cao nhân.
Lúc này, Lục Hi biến thành dáng vẻ của Lục Thiên Hành, chậm rãi đi đến. Bây giờ anh vẫn chưa muốn xuất hiện trước mặt người nhà họ Ôn với khuôn mặt thật, cho nên thay đổi dung mạo vẫn là điều cần thiết.
“Anh Vương, thật có nhã hứng đấy”, Lục Hi cười nói.
“Anh là ai?”, Vương Bá Hổ nhìn Lục Hi nghi ngờ hỏi.
Còn vệ sĩ của gã cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Hi.
Lục Hi cười nói: “Tôi họ Lục, đặc biệt đến tìm anh”.
“Tìm tôi có chuyện gì”, Vương Bá Hổ hếch mũi lên nói với Lục Hi.
Lục Hi cười, nói: “Anh vừa mới tốn hai trăm triệu mua đồ giả, lại còn hết sức vui mừng, tôi không hiểu, sao anh lại vui được?”
Vương Bá Hổ vừa nghe, lập tức nói: “Khốn khiếp, thứ đó đã được người nhà họ Ôn giám định, hơn nữa hội trường đông người như vậy, cũng không ai nói là hàng giả, anh là cái gì mà nói giả thì đó là giả”.
Lục Hi lắc đầu cười nói: “Tôi biết anh không tin, nhưng chốc nữa anh dẫn theo tôi, đích thân tôi vạch trần trò chơi của tên Lạt ma đó, tránh để hắn ta coi thường người trung nguyên ta, anh cũng không bị tổn thất hai trăm triệu, thế chẳng phải là vẹn cả đôi đường ư”.
Vương Bá Hổ vừa nghe, suy nghĩ một lúc nói: “Dẫn theo anh thì được, nhưng nếu anh không chứng minh được thứ đó là hàng giả thì sao?”
“Tùy anh xử lý là được”, Lục Hi thản nhiên nói.