Chương 746
Vất vả lắm mới ngừng cười, bụng Lục Hi bắt đầu sôi ùng ục.
Lục Hi cũng không có hành lý gì, anh rửa mặt, sau đó ra cửa bắt xe, anh nói với tài xế: “Ở đây chỗ nào có món ăn ngon nhất?”
Tài xế nghe xong liền nói.
“Ở chỗ chúng tôi đồ ăn thực sự ngon thì chính là phố ẩm thực sông Thắng Lợi, đây là trung tâm ẩm thực mà chính phủ đặc biệt xây dựng, ở đây tập trung trên một trăm quán ăn vặt nổi tiếng, rất nhiều cửa hiệu trăm năm lâu đời cũng chuyển đến đây, đều là thương hiệu ẩm thực của thành phố Châu Hàng. Nếu anh muốn thưởng thức đồ ăn ngon địa phương thì đến đó cũng không tồi”.
Lục Hi nghe xong liền nói: “Vậy đến đó thôi”.
Anh vừa mới kiếm được một triệu, tâm trạng vô cùng sảng khoái, đúng lúc bụng lại đói, anh dự định đối đãi với bản thân thật tốt. Vừa nghe thấy tài xế giới thiệu, Lục Hi liền cảm thấy mình quá đói rồi, hận không thể chắp cánh bay tới.
Cứ như vậy sau hai mươi phút, tài xế chở Lục Hi đi tới một con phố phục cổ dài không nhìn thấy đầu.
Cửa lầu cực lớn ở đầu đường, phía trên viết tên phố ẩm thực Châu Hàng, bên cạnh còn khắc câu đối.
Nhưng Lục Hi đã đói không chịu nổi rồi, anh không buồn nhìn mà trực tiếp đi thẳng vào.
Vừa đi vào, Lục Hi liền bị choáng ngợp bởi thức ăn ngon bày la liệt bên trong.
Nhìn trước cửa hàng cổ kính có tiếng rao hàng đặc sắc và mùi thơm thức ăn ngon bay bốn phía, Lục Hi nhất thời không biết mình muốn ăn cái gì.
“Mặc kệ đi, ăn từ đầu”.
Lục Hi liền đâm đầu vào nhà đầu tiên, là tiệm bánh ngọt tên là bánh Nam Tống Định Thăng.
Vừa vào Lục Hi liền gọi hai đĩa bảo vật, bắt đầu ăn bánh kem Nam Tống Định Thảng.
Bánh Định Thắng này nghe nói là lưu truyền từ thời Nam Tống, danh tiếng rất lớn, Lục Hi ăn mấy miếng, mùi vị quả thật không tệ, thơm mềm vừa miệng, ngọt mà không ngấy.
Ăn xong hai đĩa bánh Định Thảng, Lục Hi ra ngoài đổi sang nhà khác.
Sủi cảo tôm hoàng Hàn Ký!
Nhìn tấm ảnh tuyên truyền sủi cảo tôm hoàng trong suốt ở trên cửa sổ kia, Lục Hi liền không nhịn được nước miếng.
Với sức ăn của anh thì còn lâu mới no, Lục Hi nhấc chân đi vào.
Vừa tới cửa, anh liền bị nhân viên phục vụ ngăn lại, người đó nói: “Xin lỗi, quán chúng tôi đã được bao trọn”.
“Ai mà ngạo mạn như vậy chứ, ăn vặt mà còn muốn bao trọn hả?”
Lục Hi có chút kinh ngạc, anh từ ngoài cửa nhìn vào.
Anh liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Đây không phải là Vương Bá Hổ sao? Tên nhãi này đúng là có tiền, ăn vặt thôi cũng bao trọn, thế này có để người khác ăn không?”
Lục Hi tức giận, nhưng người ta đã bao trọn rồi, anh chẳng nói được gì. Lúc định xoay người đi thì bên trong truyền đến giọng nói của Vương Bá Hổ.
“Ai ai ai kia, đi vào đây”.
Lục Hi xoay người nhìn lại, anh chỉ vào mũi mình: “Anh gọi tôi?”
“Đúng, chính là mày, vào đây”, Vương Bá Hổ châm biếm nói.