Chương 706
Lục Hi chào hỏi mọi người xong, anh mới nhìn về phía Hoàng Triển Tường và nói: “Gia chủ Hoàng can đảm lắm”.
Hoàng Triển Tường hừ lạnh một tiếng nói: “Bán bộ tông sư thôi mà, mày thật sự coi mình vô địch thiên hạ sao?”
“Ha ha, chưa đến mức, nhưng trừng trị ông cũng không có chút vấn đề nào”, Lục Hi cười nói.
Đồng đạo giang hồ Tây Kinh cười ầm một trận.
Hoàng Triển Tường giận tím mặt, ông ta nghiêm nghị nói: “Lục Hi, mày đang ở nhà họ Hoàng tao đấy, đừng phách lối”.
“Ông đây từ trước đến giờ phách lối không phân biệt chỗ nào”, Lục Hi lạnh lùng nói: “Gọi chỗ dựa của ông ra đi, cẩn thận lát nữa ông đây không nhịn được lại một phát tát chết ông”.
Trong lòng Hoàng Triển Tường kinh hãi, mà đám người coi Lâm Tiêu là người cầm đầu cũng mang dáng vẻ bừng tỉnh.
Chẳng trách Hoàng Triển Tường dám hẹn chiến với Lục Hi, hóa ra là có người giúp đỡ.
Nhìn ánh mắt kỳ quái của đám người, Hoàng Triển Tường đè nén kinh ngạc trong lòng, ông ta cũng không để ý Lục Hi làm thế nào biết mình có người giúp đỡ, ông ta nói.
“Lục Hi, đoán được thì sao? Có người đã nhìn thấy mày không thuận mắt từ lâu rồi”.
Hoàng Triển Tường nói xong lời này cũng không để ý đến mọi người, ông ta xoay người về phía đại sảnh phía sau rồi hô lớn: “Xin mời gia chủ An, tông sư An Gia Thần”.
Lời này Hoàng Triển Tường vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.
Tông sư của Hoa Hạ chỉ có mấy người, An Gia Thần chính là tồn tại đứng đầu, địa vị tu vi còn trên Lâm Tiêu, chẳng trách ông ta phách lối như vậy, hóa ra mời được vị đại thần này.
Nhìn vẻ mặt mọi người kinh ngạc, trong lòng Hoàng Triển Tường vô cùng sảng khoái, mặt ông ta đầy khí thế hừng hực, có chỗ dựa An Gia Thần, để xem đám người này còn dám giương mắt chó coi thường không.
Còn Lâm Tiêu thì nhướng mày, An Gia Thần và ông ta đều là tông sư, mặc dù hai người chưa từng gặp mặt, nhưng ông ta biết An Gia Thần, đó là một tông sư rất có thực lực, ít nhất ông ta tự biết mình không phải đối thủ của An Gia Thần. Chỉ là Hoàng Triển Tường làm sao mời được ông ấy, Lâm Tiêu rất bất ngờ.
Đúng lúc đó, từ đại sảnh chính viện có mấy bóng dáng chậm rãi đi ra, toàn bộ người của nhà họ Hoàng đứng hai bên đường khom người cung kính đón tiếp.
An Gia Thần lững thững như đi dạo trong sân vắng, ông ta chắp tay nói với mọi người: “An Gia Thần của Thượng Kinh ra mắt các vị đồng đạo Tây Kinh”.
Ngoài miệng An Gia Thần khách sáo, nhưng trên mặt thì đầy kiêu căng.
Đám người của Tây Kinh đồng loạt nhìn về phía Lâm Tiêu, lúc này, Lâm Tiêu đứng lên, chắp tay nói: “Lâm Tiêu của Tây Kinh ra mắt tông sư An”.
Lâm Tiêu cũng đứng lên chắp tay, ngay sau đó ngồi xuống.
Đám người giới võ đạo Tây Kinh nhìn cũng chỉ chắp tay, ngay cả ý tứ đứng lên cũng không có.
Trong lòng An Gia Thần liền giận dữ, ông ta là một đại tông sư, lại bị đám người Tây Kinh khinh thường như vậy, đâu thể có lý đó được.
Nhưng đám người Tây Kinh biết ông ta chính là người được Hoàng Triển Tường đưa tới đối phó với Lục Hi, ông ta kiêu ngạo như vậy, nào có thể cho ông ta sắc mặt tốt.
Còn trên mặt Hoàng Triển Tường càng không nén được giận, những người này đều là ông ta mời tới, bọn họ không lễ phép với An Gia Thần, nếu An Gia Thần trút giận lên người mình, ông ta sẽ không chịu nổi mất.