Chương 699
Luồng chân khí này có vẻ cực kỳ bá đạo, tưởng như trực tiếp giết chết An Trung nhưng khi lao đến trước người gã ta lại hóa thành làn gió xuân mưa phùn mềm mại tiến vào cơ thể gã, khống chế thương thế cho gã.
An Trung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ thấy An Gia Thần ngồi trên ghế với vẻ mặt lạnh băng không biết đang suy nghĩ gì, nhất thời không khí cả phòng khách như đông cứng lại.
Một lúc sau chỉ nghe thấy Lưu Biện từ bên ngoài hét lên: “Diệp thần y tới”.
An Gia Thần đứng dậy đi ra cửa chào đón.
Mặc dù Diệp Phùng Xuân tay trói gà không chặt nhưng y thuật lại vô cùng kinh người, với năng lượng khủng bố sau khi chuyển vào nội các cho dù là tông sư hàng đầu thế hệ như ông ta cũng không dám coi nhẹ.
Lúc này chỉ thấy Diệp Phùng Xuân vội vã đi vào, hấp tấp chắp tay chào An Gia Thần: “Nghe nói An Trung bị thương?”
Khi Diệp Phùng Xuân nghe được tin tức này cũng vô cùng kinh ngạc, với tu vi của An Trung làm sao có thể bị người khác đánh bị thương, trừ phi người ra tay là một tông sư, tuy nhiên trên thế giới này chỉ vỏn vẹn vài tông sư, nào có nhiều đến vậy?
“Đúng vậy, còn mong Diệp thần y xem giúp tôi có khả năng khôi phục hay không”.
Diệp Phùng Xuân gật đầu, nhanh chóng gọi An Trung vẫn đang quỳ trên mặt đất lên, để gã ta ngồi xuống bên cạnh bàn bát tiên rồi bắt đầu bắt mạch cho gã.
An Trung vì chuyện của bản thân mà bị thương nên ông ta khó có thể đùn đẩy trách nhiệm, cũng không được phép buông lỏng.
Một lúc sau, Diệp Phùng Xuân mới buông tay chậm rãi nói: “Ngũ tạng của An Trung bị xuất huyết, tâm thần tổn thương, e rằng những cách thông thường khó có thể giúp cậu ấy khôi phục lại thực lực như trước đây”.
An Trung nghe vậy sắc mặt càng thêm tái nhợt, cảm giác cuộc đời này ảm đạm vô cùng.
An Gia Thần nhận được lời khẳng định chuẩn xác này lập tức mặt trầm như nước, phảng phất lộ ra sát khí.
Lúc này chỉ thấy Diệp Phùng Xuân nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Tuy nhiên chỗ tôi có một gốc huyết linh chi ngàn năm có thể làm thuốc dẫn, tôi kê đơn, An tông sư lại dùng chân khí của chính mình giúp cậu ta hóa giải, tôi dám bảo đảm, An Trung nhất định sẽ được chữa lành và không ảnh hưởng tới triển vọng sau này”.
An Trung vì ông ta mà ra mặt giải quyết nên Diệp Phùng Xuân cũng dốc hết vốn liếng, lấy ra bảo bối ở dưới đáy hòm của mình.
An Trung nghe được lời này gương mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, An Gia Thần cũng không ngoại lệ, vội vàng nói: “Vậy phải cảm ơn Diệp thần y rồi”.
Tông sư có liên quan tới tương lai của cả một gia tộc, nếu bị hủy hoại thì thật sự khiến người ta không cách nào chấp nhận được, An Gia Thần cũng an tâm rất nhiều, ông ta vẫn khá tin tưởng vào y thuật của Diệp Phùng Xuân.
“Tên hung ác này trước đánh con trai tôi bị thương, hiện tại lại khiến cháu trai An Trung trọng thương, mối hận trong lòng này dù có rút cạn ba dòng sông cũng khó có thể rửa trôi mà”.
Khuôn mặt Diệp Phùng Xuân tràn đầy căm phẫn.
An Gia Thần cười gằn: “Diệp thần y không cần lo lắng, kẻ nào dám làm tổn thương người nhà họ An chúng tôi đều phải trả giá đắt”.