Chương 672
Đám người Vương Thế Quý càng nóng nảy, nhìn thấy mặt mũi Vương Tử Nguyệt méo mó, hơi thở mong manh, sắp không ổn rồi.
Lúc này, đột nhiên Vương Thế Quý quay đầu nhìn Chu Tiên Hiền, hắn ta lạnh lùng nói: “Ông đã làm gì với ông ấy?”
Vương Tử Nguyệt bỗng biến thành như vậy, giải thích duy nhất chính là do lão già này động tay động chân, đám người Vương Thế Quý lập tức trách móc hỏi.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ Chu Tiên Hiền chuyển tay một cái liền khiến Vương Tử Nguyệt biến thành như vậy, há lại bất lực thế sao?
Đối mặt với trách móc của Vương Thế Quý, Chu Tiên Hiền hừ lạnh một tiếng, hai tay vân vê quyết, trong miệng quát: “Chiếu lệnh”.
Chu Tiên Hiền vừa dứt lời, cơn gió lốc thổi qua, một con quỷ sứ cao hơn một trượng, tay cầm cái xiên ba cọc hướng lên trời, nó xuất hiện trước mặt Vương Thế Quý.
Đám người Vương Thế Quý bị cảnh tượng đột ngột này làm cho kinh hãi, chân tay luống cuống.
“Vả miệng”, Chu Tiên Hiền lại quát lớn.
Quỷ sứ nâng bàn tay lên, mang theo một luồng gió lạnh quạt về phía Vương Thế Quý.
Một cái tát này quạt đến Vương Thế Quý không một chút chuẩn bị khiến hắn ta quay tại chỗ hai vòng, mặt hắn ta đầy kinh hoàng, căn bản còn không biết đánh trả.
Lúc này, ấn tay của Chu Tiên Hiền buông lỏng, quỷ sứ liền biến mất.
Đám người Vương Thế Quý rốt cuộc cũng hiểu, hóa ra tất cả những thứ này đều do Chu Tiên Hiền gây ra.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn về phía ánh mắt của Chu Tiền Hiền, giống như thấy quỷ vậy.
Có thể gọi là quỷ quái, thủ đoạn này cũng quá kinh khủng.
Còn Lục Hi thấy vậy liền cười, thủ đoạn bịp bợm của Chu Tiên Hiền có không ít, dùng để hù dọa võ giả bình thường quả thật rất có tác dụng.
Đúng lúc này, cuối cùng Vương Tử Nguyệt đã tiêu hao hết tâm trí trong ảo ảnh, mặt ông ta mang theo sợ hãi cùng cực, mềm nhũn ngã trên đất, không còn hơi thở nữa.
Đám người Vương Thế Quý càng kinh hãi, bọn họ vây quanh trước thi thể của Vương Tử Nguyệt, không thể tin nổi gia chủ đã không còn hơi thở. Gần như còn không tin, Vương Tử Nguyệt cứ thế chết như vậy.
Lúc này, Liễu Tư Vũ chậm rãi nói: “Chú Vương, các ông có ý kiến gì với đề nghị của tôi không?”
Bây giờ đám người Vương Thế Quý đã bị thủ đoạn của Chu Tiên Hiền làm cho khiếp sợ.
Vô tình khiến gia chủ chết oan uổng, còn có thể tiện tay gọi quỷ quái tới, năng lực này quả thật chưa từng nghe qua, bọn họ hoàn toàn bị sợ mất mật.
Lúc này, bọn họ mới hiểu được, Liễu Tư Vũ mạnh mẽ như vậy hóa ra bên cạnh còn có cao thủ như vậy, người này còn kinh khủng hơn Liễu Bồi Nhiên gấp mấy lần.
Đám người Vương Thế Quý nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều là kinh hoàng.
Một lát sau, Vương Thế Quý nuốt nước bọt đầy khó khăn, hắn ta chắp tay về phía Liễu Tư Vũ: “Tôi đồng ý đưa Nam Hồ cho tập đoàn Giai Mĩ, xin gia chủ Liễu bỏ qua cho”.
Những người khác trong nhà họ Vương một câu cũng không dám nói.
Tình thế còn mạnh hơn người khác, mặc dù Liễu Bồi Nhiên chết rồi, nhưng không hiểu sao nhà họ Liễu lại có thêm một cao thủ kinh khủng như vậy, còn lợi hại hơn Liễu Bồi Nhiên. Nếu bọn họ dám nói một hai câu, e rằng kết quả cũng giống như Vương Tử Nguyệt, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu.