Chương 653
Đúng lúc đó. Lục Hi hét lớn một tiếng, cả người dấy lên ngọn lửa hừng hực màu vàng sậm, đồng thời trên cơ thể bao trùm một tầng vảy vàng, chỉ lộ ra đôi mắt.
Đỉnh đầu anh còn xuất hiện hư ảnh của một con cự long.
Anh hét lớn một tiếng, một quyền đánh về phía gậy xương.
Ngay sau đó chính là va chạm không tiếng động.
Gậy xương và cú đánh toàn lực của Lục Hi đã tản ra vô số sức mạnh điên cuồng. Luồng sức mạnh này đủ để phá hủy cả thành phố, nhưng đều bị bóng tối trên người ông lão tỏa ra nuốt trọn.
Sau cú đánh này, ông lão lắc mình trở lại vị trí ban đầu, Lục Hi vẫn đứng yên bất động, vảy màu vàng sậm trên người rách ra từng vết nứt.
Bóng tối tản đi, ông lão lại trở về là một lão già bình thường, ông ta xách gậy xương nhìn Lục Hi.
Ngọn lửa trên người Lục Hi bốc hơi, anh cảnh giác nhìn ông lão.
Lúc này, ông lão ho khan hai tiếng rồi chậm rãi nói: “Aiz, già rồi, không đánh lại thanh niên các cậu”.
Nói xong, ông lão nhẹ nhàng ném gậy xương đến trước mặt Lục Hi.
Chỉ thấy đầu gậy dữ tợn đâm xuyên nền đá cẩm thạch cứng rắn dưới đất vang lên tiếng “phụt”, giống như đâm đậu hũ.
Ông lão ho khan một trận, sau đó nói: “Giới trẻ thật là không biết quý trọng, ăn máu uống máu, xương rồng này là đồ tốt như thế mà chẳng biết dùng gì cả”.
Lục Hi giật mình, lúc này mới biết thanh xương này vốn được tạo thành từ phần xương sót lại từ con rồng mà bản thân đã ăn, chẳng trách lại quen mắt như vậy.
Khi đó sau khi ăn xong thịt rồng anh cũng nghĩ tới việc sẽ tận dụng đống xương rồng này bởi mỗi một thứ trên thân rồng có thể nói đều là vật quý giá, nếu để lãng phí thì thật đáng tiếc.
Tuy nhiên anh đã thử mọi biện pháp nhưng không có cách nào với bộ xương rồng kia bởi nó thực sự quá rắn chắc.
Bất đắc dĩ chỉ đành chôn nó xuống đảo nhỏ, chẳng ngờ lại bị tên vua sát thủ này phát hiện ra, không lẽ nói mọi chuyện về bản thân sớm đã nằm trong tầm mắt của ông ta rồi sao?
Nghĩ đến đây Lục Hi không khỏi rùng mình, ông lão này quá thần bí, cũng quá mạnh mẽ.
Chuyện bản thân ăn thịt rồng thế nhưng tuyệt đối là một bí mật lớn, anh không hề tiết lộ cho ai khác, nhưng lời nói của ông già kia lập tức khiến anh cảm thấy trước mặt ông ta mình giống như bị nhìn thấu từ đầu tới chân vậy.
“Ông rốt cuộc là ai?”, Lục Hi không kìm được hỏi ra miệng.
Ông lão cười đáp: “Là ai không quan trọng, hôm nay tôi đặc biệt tới đây đưa cho cậu cây thương rồng này, hãy giữ lấy nó, thời đại đen tối sắp kéo tới rồi, cậu phải tăng tốc độ trưởng thành lên, đừng để đến lúc đó chỉ có những lão già như chúng tôi chống đỡ ở phía trước khiến những thứ kia chê cười”.
Nói xong ông lão liền quay người rời đi.
Lục Hi lúc này mới thu lại ngọn lửa vào trong cơ thể, khôi phục lại trạng thái ban đầu, chỉ thấy anh nâng cây thương rồng lên vẻ mặt liền hiện ra kinh ngạc.
Cây thương này vậy mà nặng ngoài dự đoán của anh, cảm giác phải nặng tới nghìn cân, Lục Hi nhấc nó lên vung vẩy hai cái, xúc cảm rất tốt, trọng lượng cũng vừa vặn.
Sau đó anh nhẹ nhàng đặt cây thương rồng xuống đất, không vận dụng bất kỳ sức mạnh nào chỉ dựa vào sức nặng vốn có, toàn bộ phần đầu cây thương đã hung ác lõm xuống nền đá cẩm thạch, độ sắc bén quả thực khó bề tưởng tượng.
Lục Hi ném cây thương vào trong dị không gian, trầm ngâm nhìn cửa tiệm tạp hóa.