Chương 585
Mà người cao bồi ở bên cạnh cũng kích động vô cùng.
“Được, vậy xin làm phiền ông”, Lục Hi nói.
“Tốt quá đi mất, anh Lục. Anh đến khách sạn The Square Duomo trước nhé, nói ra tên của tôi thì sẽ có người đón tiếp anh, tôi sẽ tới ngay đây”, Leyman nói.
“Được, thế nhé”, nói xong, Lục Hi cúp máy, gọi taxi đưa đến địa chỉ cần tới.
Chưa tới một tiếng sau, xe đã đến khách sạn. Lục Hi trả tiền rồi xuống xe.
Vân Khả Thiên đã chuẩn bị tiền lẻ từ trước cho anh, vô cùng chu đáo.
Mà Lục Hi cũng từng là lính đánh thuê xuyên quốc gia, thông thạo tám loại ngôn ngữ cho nên giao tiếp là chuyện vô cùng dễ dàng với anh.
Đi qua sảnh khách sạn xa hoa, Lục Hi đi đến khu vực lễ tân, báo tên của Leyman. Ngay sau đó có một nữ giám đốc đi tới, dẫn Lục Hi lên lầu.
Giám đốc đưa Lục Hi đến một phòng tổng thống, đích thân mở cửa cho anh rồi nói: “Tôi là Oris, giám đốc chuyên phục vụ anh. Anh có bất kỳ yêu cầu gì thì có thể bảo lễ tân đến tìm tôi”.
Lục Hi gật đầu với cô giám đốc có thân hình bốc lửa mà thái độ cũng cực tốt này, tỏ vẻ đã biết.
Giám đốc chào tạm biệt với một nụ cười xinh đẹp rồi rời đi.
Lục Hi đánh giá cách bài trí của căn phòng, khắp nơi đều là không khí và phong cách châu Âu, khác hẳn với sự xa hoa màu mè trong nước.
Sau đó anh tắm rửa xong thì mới đi ra ngoài.
Oris đã giới thiệu rằng trên đỉnh khách sạn có một quán cà phê ngắm cảnh rất đẹp, có thể ngắm phần lớn quang cảnh ở Milan.
Lục Hi thi thoảng mới đi một chuyến, dĩ nhiên cũng muốn tham quan thưởng thức cảnh quan nơi đây.
Anh đi thang máy lên tầng thứ 75 rồi đi vào một quán cà phê toàn thủy tinh trong suốt từ trần đến sàn.
Lục Hi vừa mới tìm được một chỗ ngồi thì đã có nhân viên phục vụ đi lên. Anh chọn một ly Blue Moutain rồi bắt đầu thưởng thức một thành phố lớn mang tầm vóc quốc tế tràn ngập phong cách Châu Âu này.
Nhưng ngay lúc này, Lục Hi nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Anh quay đầu ra thì thấy Miêu Tình đang ngồi nói chuyện với một ông già phương Tây vừa lùn vừa mập.
Bên cạnh Miêu Tình là một người phụ nữ Hoa Hạ khoảng bốn mươi tuổi.
“Cô Miêu thân mến, cô thật sự là vô cùng xinh đẹp, nếu tôi chưa kết hôn thì chắc chắn sẽ phải cưới cô bằng được”.
Lục Hi đang uống cà phê thì nghe được câu này thì cảm thấy đây đúng là một câu khen vô cùng giả tạo, đây hiển nhiên chính là lời mà ông già kia đang nói.
“Cảm ơn ngài Ramos đã khen tôi”, Miêu Tình đáp.
“Đây là lời thật lòng của tôi mà. Không biết cô Miêu có thể cho tôi cơ hội cùng hưởng thụ một đêm tuyệt diệu với cô được không? Tôi sẽ chuẩn bị thật đầy đủ để bàn chuyện hợp tác với cô”.
Ông già mê mẩn nhìn chằm chằm Miêu Tình, nhẹ nhàng xoay chuyển ly rượu vang trong tay.
Miêu Tình đã bị lão già này làm cho ghê tởm đến cùng cực, cô ấy chau mày, ánh mắt lộ ra vẻ tởm lợm.
Nhưng vì tồn tại trong giới này nên Miêu Tình cũng đã gặp không ít chuyện như thế. Cô ấy nhanh chóng khôi phục lại trạng thái, ưu nhã nhấp một ngụm rượu, sau đó cố tình tỏ vẻ hồ đồ mà nói.
“Ông Ramos thích nói đùa thật đấy, nhưng phụ nữ Hoa Hạ chúng tôi lại vô cùng truyền thống, không quen với kiểu nói đùa này”.
“Không, tôi không nói đùa, nếu cô Miêu đồng ý lời mời này của tôi thì tôi nghĩ hợp tác không phải là vấn đề. Tôi thậm chí còn có thể giới thiệu cô cho đạo diễn nổi tiếng của Hollywood nữa cơ. Cô hãy tin tôi, danh tiếng của tôi tại Hollywood cũng lớn y hệt tại Ý. Các đạo diễn như Steven, Coppola hay Lucas đều là bạn tốt của tôi. Tôi nghĩ bọn họ cũng sẽ vui lòng đưa một người phụ nữ phương Đông xinh đẹp như cô vào phim của bọn họ thôi”.