Chương 568
Cô ta cũng biết chuyện này đối với cô ta thì lớn nhưng với Vân Thắng Quốc thì không là gì cả. Nếu ngày nào ông ta cũng chạy đi chạy lại vì mấy việc này thì thời gian đâu mà làm chuyện khác.
Vậy có thể thấy sức mạnh của Lục Hi to lớn cỡ nào.
“Cảm ơn anh, Lục Hi”, Ngư Bạch cầm ly nước, chân thành cảm ơn Lục Hi.
Lục Hi cười: “Không cần khách sáo, bí thư Vân là thủ trưởng của Tây Bắc, nhân viên xảy ra vấn đề là việc nằm trong bổn phận của ông ta, chúng ta không cần phải ngại”.
Vân Thắng Quốc ở bên cạnh cũng nói: “Cậu Lục nói phải, chuyện này cũng thuộc chức trách của tôi, là chuyện tôi nên làm, không cần ngại”.
Thấy Lục Hi nói chuyện với Vân Thắng Quốc kiểu đó, Vân Thắng Quốc còn đáp lại với vẻ đương nhiên, Ngư Bạch càng thêm không hiểu Lục Hi.
Trong xã hội, anh có danh vọng cực cao, trong quan trường, người như bí thư Vân cũng tôn kính anh như thế. Rốt cuộc anh là ai?
Ngư Bạch cảm thấy mình không thể hiểu nổi Lục Hi.
Mà lúc này, Vân Thắng Quốc bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện phiếm với Lục Hi.
Ngư Bạch yên lặng ngồi một góc nghe.
Lời nói của Vân Thắng Quốc đều quay xung quanh tương lai của Vân Khả Thiên.
Lục Hi vừa nghe đã hiểu ý của Vân Thắng Quốc.
Ý của Vân Thắng Quốc chính là muốn cho Vân Khả Thiên đi theo Lục Hi học một ít bản lĩnh của anh, nhưng ông ta ngại nói thẳng nên mới phải vòng vòng vèo vèo.
Thật ra Lục Hi cũng từng cân nhắc đến vấn đề này. Vân Khả Thiên còn trẻ, tuy đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất nhưng bắt đầu tu luyện từ bây giờ cũng không phải là không có khả năng. Có tế đàn của Long Thần ở đây thì Lục Hi vẫn có niềm tin giúp Vân Khả Thiên đạt được thành tựu.
Nhưng Lục Hi vẫn luôn phân vân, vì con đường sau này Vân Khả Thiên sẽ đi là làm quan quyền cao chức trọng, rốt cuộc trước mặt anh ta là những điều kiện lý tưởng, là những chuyện thuận lý thành chương.
Hiện tại nghe ý của Vân Thắng Quốc là muốn cho Vân Khả Thiên đi theo anh học hỏi, vậy cũng không phải là không thể, dù sao anh cũng có ấn tượng tốt về Vân Khả Thiên.
Chỉ thấy anh nghe một lúc rồi nói: “Bí thư Vân, kiếm ngọc của nhà ông cũng không phải vật phàm, ông có biết lai lịch của nó là gì không?”
Vân Thắng Quốc nghe vậy thì thở dài nói: “Thứ này do ông anh trai tôi bảo quản, là đồ vật truyền đời thế hệ, chỉ có anh trai tôi là biết rõ. Tôi chỉ biết kiếm ngọc này là vật tổ truyền, còn lại thì không rõ lắm”.
Lục Hi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Từ kiếm ngọc này anh có thể đoán được Vân gia trước kia cũng có người tu hành, còn truyền đời xuống thì đều chỉ truyền cho gia chủ, những người khác không biết nội tình cũng là chuyện bình thường. Xem ra lúc nào có thời gian cần đi gặp anh trai của Vân Thắng Quốc một lần mới được.
Còn Vân Khả Thiên, anh có thể sắp xếp một chút. Chuyện này không khó với anh.
Lúc này, chỉ thấy một ông già khoảng 60 tuổi, hơi lùn, mặc đồ kiểm sát dẫn một nhóm người vội tới.
“Bí thư Vân, tôi đến rồi”.
Vân Thắng Quốc gật đầu nói: “Trong hàng ngũ nhân viên chúng ta có mấy người tư chất bại hoại, ông tranh thủ phá án tại chỗ, thư ký của tôi sẽ trợ giúp ông, tôi ở đây chờ tin tức”.
Thư ký Trương nghe vậy thì lập tức đồng ý, cùng một đám cấp dưới đi vào trong dưới sự chỉ dẫn của Trương Khải.
Mà Vân Thắng Quốc lại nói chuyện phiếm với Lục Hi tiếp.