Cự Long Thức Tỉnh

Chương 556




Chương 556

Lục Hi khó hiểu: “Đã tới rồi sao lại không đi nữa?”

“Tôi bỗng nhiên không muốn đi nữa”, Trương Ngọc Kỳ ỉu xìu đáp.

“Tại sao?”

“Tôi làm như vậy thì có ý nghĩa gì, không lẽ nói thực sự may mắn như vậy, được vị đạo diễn đó coi trọng sao, tôi thực sự suy nghĩ quá viển vông rồi”.

Thấy dáng vẻ tiu nghỉu này của Trương Ngọc Kỳ, Lục Hi biết cô là bị khí thế và khung cảnh trước mắt làm choáng váng, liền khẽ cười khuyên nhủ: “Đừng sợ, cứ mạnh dạn đi vào, tôi đảm bảo, tối nay sẽ có rất nhiều đạo diễn tranh giành mời cô”.

Trương Ngọc Kỳ thở dài nói: “Anh không cần an ủi tôi nữa, tôi sợ là không có cái mệnh này”.

Dứt lời Trương Ngọc Kỳ vậy mà quay người đi xuống núi.

Lục Hi thấy vậy thì lắc đầu cười: “Đêm nay thế nhưng là một cơ hội tuyệt vời, cô như thế này chuẩn bị bỏ qua sao?”

Bước chân của Trương Ngọc Kỳ chững lại, nở một nụ cười gượng gạo: “Vị đạo diễn đó sẽ không để ý tới một nhân vật nhỏ không tên tuổi như tôi đâu, tôi vẫn nên quay về đi thôi, anh ở đây dạo xem cũng sớm chút quay về, tuyệt đối đừng xông loạn vào đó, bảo vệ ở đây rất nghiêm ngặt đó”.

Nói đoạn Trương Ngọc Kỳ lại một lần nữa nhấc chân đi xuống núi.

Lục Hi lắc đầu đáp: “Đến cũng đã đến rồi, sao có thể xoay người rời đi? Cô như vậy sợ rằng cả đời này cũng không làm được việc gì thành công”.

Trương Ngọc Kỳ mạnh mẽ dừng lại, xoay đầu nhìn chằm chằm Lục Hi, sau một hồi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi thì đi, có gì đáng sợ cơ chứ”.

Vừa nói Trương Ngọc Kỳ vừa sải từng bước dài đi về phía cổng biệt thự số một.

Lục Hi mỉm cười theo sau.

Sau khi xuất trình thiệp mời ở cửa ra vào, hai người được một quản gia dẫn đường bước vào cửa lớn biệt thự.

Địa điểm tổ chức bữa tiệc là ở khu vườn sau biệt thự.

Dưới sự dẫn dắt của quản gia, hai người đi ngang qua sảnh chính, đi bộ hơn mười phút mới đến được phía sau biệt thự.

Nơi đây là khu vườn rộng hơn một nghìn mét vuông được trồng đủ các loại hoa cỏ hiếm lạ, ban công, nhà xây trên mặt nước, hòn non bộ đài phun nước… dưới sự chiếu sáng của các dãy đèn đủ màu sắc trông thật mộng ảo khiến ta đắm say.

Lục Hi cười nói: “Mặc dù Hoắc Hướng Anh lợi hại, nhưng nhìn thấy tôi cũng phải nể mặt mấy phần, cô có tin không?”

“Anh không khoác lác thì sẽ chết à. Tôi hỏi anh, cái người Hoắc Hướng Anh mà anh nói là ai, hình như nghe có chút quen tai?”, Trương Ngọc Kỳ tò mò nói.

Nhìn Trương Ngọc Kỳ đáng yêu như vậy, hứng thú trêu đùa của Lục Hi nhất thời tới, anh thần bí nói.

“Ông ta ấy hả, chính là ông trùm và lãnh đạo của tất cả hắc bang Cảng Đài. Ông ta còn là ông chủ đứng sau ba tập đoàn điện ảnh Bác Nạp, Đông Thăng và Thiên Mã, cực kỳ lợi hại”.

Trương Ngọc Kỳ nghe đến há to miệng, cô ta nói: “Ba tập đoàn điện ảnh này chính là đầu trùm điện ảnh truyền hình Cảng Đài. Anh nói tôi mới nhớ ra, trong truyền thuyết quả thật có nhân vật vô cùng lợi hại như vậy. Nhưng anh đừng có mà khoác lác, tôi nghe nói có rất nhiều người có tiếng tăm muốn gặp ông ta một lần cũng khó. Nếu anh quen biết ông ta, Trương Ngọc Kỳ tôi mặc quần chữ T múa cột cho anh ngắm”.

Trương Ngọc Kỳ mặt đầy không tin.