Chương 548
Cô cũng xuất phát từ diễn viên tuyến mười tám, biết rõ người bình thường ngưỡng mộ minh tinh như vậy, có thể chụp chung là một loại vinh hạnh. Vì vậy bình thường cô cũng không từ chối có người tìm đến mình chụp chung.
Chỉ thấy Nhan Phi Hoa hào phóng đi tới, đứng chung một chỗ với Trương Ngọc Kỳ.
Trương Ngọc Kỳ mặt đầy kích động, cô ta vội vàng lấy điện thoại di động ra đưa cho Lục Hi và nói: “Nhanh, chụp cho chúng tôi mấy tấm”.
Lục Hi lắc đầu cười một tiếng, anh nhận lấy điện thoại di động chụp cho hai người.
Nhan Phi Hoa nhẹ nhàng ôm Trương Ngọc Kỳ, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, Trương Ngọc Kỳ kích động đỏ cả mặt, hai tay nắm chặt không nhúc nhích.
Lục Hi chụp liền mấy tấm rồi đưa điện thoại di động cho Trương Ngọc Kỳ.
Trương Ngọc Kỳ cầm điện thoại giống như cầm một bảo bối, mặt đầy hạnh phúc, cô ta cúi người về phía Nhan Phi Hoa nói: “Cảm ơn cô nhiều”.
Nhan Phi Hoa cười nói: “Không có gì, mọi người nói chuyện đi, tôi không quấy rầy”.
Nói xong, Nhan Phi Hoa mặt đầy cô đơn rời đi.
Sau khi cô đi, Trương Ngọc Kỳ nâng điện thoại di động, cô ta nhìn về phía Lục Hi nói: “Hình như cô ấy có tâm sự gì đó, anh thấy không?”
Lục Hi cười nói: “Nhìn thấy, đại minh tinh cũng có tâm sự, lạ không”.
“Aiz, nếu tôi có số mệnh như bọn họ thì tốt rồi, nếu giống như bọn họ thì tôi đâu có thể có tâm sự chứ, mỗi ngày đều vui vẻ muốn chết”, Trương Ngọc Kỳ vô cùng hâm mộ nói.
Lục Hi cười nói: “Được rồi, tôi dẫn cô đi gặp ông Hoắc, để xem cô có cơ hội như vậy hay không”.
Trương Ngọc Kỳ nghe xong trợn mắt nói: “Con người anh cái gì cũng tốt, tật xấu khoác lác này thật sự phải sửa”.
“Tôi khoác lác từ lúc nào chứ”, Lục Hi dở khóc dở cười nói.
“Vừa rồi anh nói quen biết Thần Hi Quân, thiếu chút nữa bị người ta đánh một trận. Lại còn nói quen biết Nhan Phi Hoa, người ta tới rồi cũng không nhìn thấy anh và cô ấy quen nhau. Bây giờ lại nói dẫn tôi đi gặp ông Hoắc. Đoán chắc ông Hoắc kia cũng không quen anh đâu”, Trương Ngọc Kỳ bất mãn nói.
Lục Hi cười nói: “Mặc dù Hoắc Hướng Anh lợi hại, nhưng nhìn thấy tôi cũng phải nể mặt mấy phần, cô có tin không?”
“Anh không khoác lác thì sẽ chết à. Tôi hỏi anh, cái người Hoắc Hướng Anh mà anh nói là ai, hình như nghe có chút quen tai?”, Trương Ngọc Kỳ tò mò nói.
Nhìn Trương Ngọc Kỳ đáng yêu như vậy, hứng thú trêu đùa của Lục Hi nhất thời tới, anh thần bí nói.
“Ông ta ấy hả, chính là ông trùm và lãnh đạo của tất cả hắc bang Cảng Đài. Ông ta còn là ông chủ đứng sau ba tập đoàn điện ảnh Bác Nạp, Đông Thăng và Thiên Mã, cực kỳ lợi hại”.
Trương Ngọc Kỳ nghe đến há to miệng, cô ta nói: “Ba tập đoàn điện ảnh này chính là đầu trùm điện ảnh truyền hình Cảng Đài. Anh nói tôi mới nhớ ra, trong truyền thuyết quả thật có nhân vật vô cùng lợi hại như vậy. Nhưng anh đừng có mà khoác lác, tôi nghe nói có rất nhiều người có tiếng tăm muốn gặp ông ta một lần cũng khó. Nếu anh quen biết ông ta, Trương Ngọc Kỳ tôi mặc quần chữ T múa cột cho anh ngắm”.
Trương Ngọc Kỳ mặt đầy không tin.
Lục Hi nghe xong, nhất thời cười lớn một trận, anh nói: “Cô còn biết kỹ năng này à, giỏi lắm”.
Trương Ngọc Kỳ mặt đỏ lên, cô ta cũng cảm thấy lời mình vừa nói hơi quá, nhưng cô ta cũng không chịu thua nói.
“Sao vậy, nhảy múa là kiến thức cơ bản của diễn viên chúng tôi, anh tưởng rằng tôi không biết sao? Với thân hình này của tôi, mặc quần chữ T thì sao, chẳng lẽ khó coi à?”