Chương 531
Phùng Nham hiểu ý, anh ta đứng dậy đi về phía Dương Hải Phong, chìa tay cười nói: “Chú Dương, đã lâu không gặp”.
Dương Hải Phong liếc nhìn anh ta.
Thật ra thì Dương Hải Phong đã nhìn thấy anh ta đến, nhưng Phùng Nham ở trước mặt hắn ta chỉ là một hậu bối, đương nhiên hắn ta không thể tìm đến chào hỏi anh ta trước.
Lúc này nhìn thấy Phùng Nham nói chuyện, Dương Hải Phong ừ một tiếng, cũng không có đứng dậy, hắn ta đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy Phùng Nham rồi nói: “Bố cháu gần đây có khỏe không?”
“Nhờ phúc của chú, ông già nhà cháu vẫn ổn”, Phùng Nham nói.
Dương Hải Phong gật đầu.
Bố Phùng Nham tên Phùng Tĩnh Viễn là lão đại cầm đầu bang Tam Liên, bang hội này không lớn, nơi bang hội này thành lập chỉ có thể là bang hội hạng ba.
Nhưng đều là người trong giang hồ, mặt mũi cũng phải để lại một chút, cho nên Dương Hải Phong cũng khá lịch sự với Phùng Nham.
Còn Hoắc Tư Duệ nhất định sẽ nhìn mình với con mắt khác. Đồng thời, cái tên bám váy Lục Hi kia cũng sẽ hoàn toàn bị mất mặt, để chủ tịch nhìn thấy rõ anh chỉ là cái tên bất tài vô dụng mà thôi, không thể so sánh với Khang Hiểu Vũ được.
Đến lúc đó, nói không chừng mình sẽ một tay ôm mỹ nhân về, từ đó bước lên đỉnh cao đời người.
Khang Hiểu Vũ trong lòng vui vẻ đi phía sau, mọi người đều nói nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại, bây giờ những lời này xem ra quả thật rất có đạo lý.
Lúc này, mọi người đã tới cửa đại sảnh biệt thự, chỉ thấy sáu người mặc áo đen đeo kính râm đứng ở cửa, dáng vẻ lạnh băng, nhìn vô cùng có sát khí.
Lục Hi nhìn mà thầm lắc đầu, Dương Hải Phong thật là phô trương. Nhưng cái này chẳng có ích gì với hắn ta đâu, cũng không phải chỉ là chuyện chỉ cần phất tay một cái sao.
Còn khóe miệng Hoắc Hướng Anh nhếch lên cười lạnh, nếu nói đến phô trương, năm đó mình trong giới giang hồ đi đến đâu cũng được tung hô rầm rộ, mỗi lần đi ra ngoài số lượng tùy tùng lên đến hàng trăm, đi đến đâu, lão đại trên các địa bàn đều ra cửa nghênh đón từ xa, cảnh sát nhìn thấy cũng không tránh kịp. Nói đến phô trương, ông ta năm đó gấp mười lần hắn ta, bây giờ hắn ta quả thật quá nhỏ bé.
Mọi người vượt qua sáu người áo đen, đi đến phòng khách biệt thự.
Một người đàn ông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, chiếc mũi chim ưng dài và đôi mắt như chim ưng, cho người ta ấn tượng đầu tiên hết sức dữ tợn.
Còn người bên cạnh hắn ta có hai người đẹp ăn mặc hở hang ngồi một trái một phải, miệng hắn ta hút xì gà, trái ôm phải ấp, sau lưng còn có mười mấy người mặc đồ đen thân hình cao lớn xếp thành một hàng, nhìn trông vô cùng phô trương.
Người này chính là Dương Hải Phong.
Nhìn thấy đám người Hoắc Tư Duệ đi vào, Dương Hải Phong cười to một trận rồi nói: “Giám đốc Hoắc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu”.
Dương Hải Phong nhìn đám người Hoắc Tư Duệ, trong miệng vừa nói ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nhưng không có ý đứng dậy đón khách, cũng không nói mời ngồi.
Sắc mặt Hoắc Tư Duệ bình tĩnh, cô ngồi xuống ghế sofa phía đối diện. Lục Hi và Hoắc Hướng Anh đương nhiên là không một chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tư Duệ.
Phùng Nham vốn dĩ muốn đi lên trước đáp lời Dương Hải Phong, nhưng bị Khang Hiểu Vũ kéo vạt áo thì không nói nữa, hai người ngồi xuống bên cạnh.