Chương 517
Hạ Huyên Huyên càng thấy càng giận, cô ta không kìm được lại nói: “Thật đúng là đồ phế vật, anh cũng được coi là đàn ông sao? Cút về nhà bú sữa mẹ đi”.
Lúc này, Hạ Nguyên Phi ho một tiếng, ông ta nói: “Được rồi Huyên Huyền, đừng ồn ào nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường”.
Hạ Huyên Huyên vẫn mang dáng vẻ không chịu buông tha, cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của mọi người, cô ta mới quay lại lều vải của mình.
Còn Lục Hi vẫn đang ở trong lều của mình nhởn nhơ hút thuốc, sắc mặt bình tĩnh như nước.
Ngay lúc bầy sói vẫn đang ở xa, anh cũng đã phát hiện ra, đồng thời dùng thần thức bao phủ bốn phía.
Anh thấy bầy sói không lớn, chỉ có ba mươi con, một mình Thịnh Quốc An có thể ung dung đối phó, huống chi còn có sáu lính đặc chủng đầy đủ võ trang. Đối phó với bầy sói này hoàn toàn không có một chút vấn đề, cho nên anh không ra ngoài giúp đỡ.
Còn Hạ Huyên Huyên phẫn nộ mắng, Lục Hi cũng không thèm để ý, cần gì phải giải thích với một cô gái, có thể khiêm tốn thì cứ khiêm tốn, chỉ có như vậy mới có thể sống lâu.
Lục Hi hút thuốc xong rồi nhấn nát đầu thuốc, anh xoay người tiếp tục ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mọi người rối rít thức dậy, bắt đầu rửa mặt.
Lục Hi cũng từ trong lều của mình đi ra, anh bắt đầu rót nước.
“Ai yo yo, anh Lục, tối qua ngủ ngon chứ?”, Hạ Huyên Huyên nhìn thấy Lục Hi đi ra, lập tức buông lời châm chọc.
Lục Hi cười một tiếng đáp: “Cũng ngon, cảm ơn đã quan tâm”.
Hạ Huyên Huyên mặt liền biến sắc, cô ta tức giận nói: “Ai quan tâm anh, hèn nhát không biết xấu hổ”.
Lục Hi cười một tiếng, tùy tiện rửa mặt ở một nơi cách đó không xa.
Nhìn dáng vẻ vô lại của Lục Hi, Hạ Huyên Huyên tức đến mức hàm răng ngứa ngáy, hận không thể một cước đá chết anh.
Nhưng Lục Hi lại cứ như không có chuyện gì, muốn làm gì thì làm đó.
Không bao lâu bữa sáng đã nấu xong, Lục Hi vẫn cứ một mình tựa vào trên thân cây. Lần này cũng không có ai đưa cơm cho anh, cả buổi sáng Lục Hi cứ như vậy đói bụng.
Ăn cơm xong, mọi người thu dọn trang bị rồi tiếp tục đi.
Lục Hi yên lặng theo sau đội ngũ đi về phía trước, dọc đường đi Hạ Huyên Huyên vẫn cứ châm chọc nói bóng nói gió anh.
Lục Hi cũng lười để ý, mặt anh vô cảm.
…
Lúc này, ở sơn cốc trong núi sâu.
Mấy người đứng trước vách đá ở sơn cốc, dường như đang nghiên cứu thứ gì đó.
Trong đó có một người phương tây khoảng chừng hơn năm mươi tuổi mặc đồ thường màu vàng nâu, nhìn vẫn rất anh tuấn, tay chống gậy đứng yên, trang sức đơn giản cộng thêm khí chất của ông ta đã nảy sinh một loại hơi thở quý tộc sâu sắc.
Bên cạnh ông ta còn có một người phương tây trẻ tuổi tóc vàng tung bay, thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc người cũng không cao lớn, nhưng lại có một luồng khí thế bức người mơ hồ.
Bên cạnh hai người có một người Hoa Hạ trẻ tuổi cũng chừng ba mươi tuổi, anh ta mang theo ánh mắt đầy lịch sự.