Chương 441
Cổ Ngọc Đạt đã bị thủ đoạn của Lục Hi làm cho khiếp sợ không thể nào nói rõ. Ông ta nghĩ mãi không hiểu, làm sao một người có thể có thủ đoạn kinh khủng như vậy, trong nháy mắt liền giết rất nhiều người, hắn là con người ư?
Bây giờ nghe thấy lời Lục Hi nói, chỉ thấy đầu gối ông ta mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, nước mắt nước mũi vẫy vùng và nói.
“Đại ca, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi không biết A Đóa là người của cậu, chuyện cũng không phải tôi làm, là bọn chúng làm. Bọn chúng đều đáng chết mà. Cậu giết xong rồi thì thả tôi ra đi”.
Cổ Ngọc Đạt khổ sở cầu khẩn, bây giờ ông ta đã hoàn toàn đánh mất dũng khí đấu tranh, chỉ muốn làm sao có thể khiến Lục Hi tha cho mình.
Lục Hi cười lạnh một tiếng nói.
“Ông dẫn theo đám thuộc hạ này làm ra trò tán tận lương tâm như thế, chắc hẳn có nghĩ đến ngày hôm nay được hưởng thụ giây phút cuối cùng của cuộc đời rồi”.
Nói xong, Lục Hi xòe bàn tay ra, lập tức lòng bàn tay dấy lên ngọn lửa hình hoa sen màu vàng sậm khẽ đung đưa.
Chỉ thấy anh nhẹ nhàng thổi một hơi, ngọn lửa hình hoa sen kia liền thổi vào trong cơ thể Cổ Ngọc Đạt.
Nhất thời, Cổ Ngọc Đạt phát ra một tiếng hét thảm, ông ta lăn lộn không ngừng trên đất, biểu cảm trên mặt giống như có người cầm đao chém từng nhát từng nhát vào lục phủ ngũ tạng của ông ta.
Cổ Ngọc Đạt không ngừng lăn lộn, cơ thể từ trong ra ngoài dần dần bốc lên làn khói xanh. Ngay sau đó khắp nơi trên cơ thể phơi bày hình dáng giống như nham thạch.
Tiếng hét thảm của Cổ Ngọc Đạt càng lớn hơn, như đang chịu đựng đau đớn ở địa ngục, ông ta vừa quằn quại vừa gào thét.
Khoảng ba phút trôi qua, Cổ Ngọc Đạt mới ngừng gào thét và lăn lộn. Cơ thể của ông ta đã hoàn toàn trở nên đỏ bừng, hóa thành từng luồng khói xanh bay lên, dần dần tiêu tán cho đến khi không còn mảnh vụn.
Ba phút này ở trong mắt đám người Vương Trạch Nham lại dài dằng dẵng như một thế kỷ vậy.
Cảnh tượng trước mắt quả thật quá mức kinh khủng, tư thế chết của Cổ Ngọc Đạt quá thảm, từng tiếng kêu thảm thiết dường như vẫn còn vang vọng bên tai, khiến bọn họ run sợ không dứt.
Lúc này, Lục Hi vung tay lên, một đường đao khí màu vàng sậm bung ra, chém đứt một tay của Ngô Tấn Nguyên.
Ngô Tấn Nguyên ngây ngốc một lúc mới cảm giác thấy một trận đau đớn, hắn che cánh tay đứt lìa của mình, không ngừng kêu thảm thiết.
Ngay sau đó, Lục Hi nhìn đám người xung quanh, anh chậm rãi nói: “Đây là một bài dạy dỗ nho nhỏ, mấy người tự thu xếp ổn thỏa đi”.
Nói xong, Lục Hi dẫn theo A Đóa rời đi.
Sau khi Lục Hi đi, một đám người trố mắt nhìn nhau. Mãi một lúc lâu, một tên nhà giàu mới nơm nớp lo sợ nói: “Cậu Vương, rốt cuộc người này là ai? Sao hắn lại lợi hại như vậy?”
Vương Trạch Nham chậm rãi đứng lên, hắn ta xoa xoa đầu gối đau nhức rồi nói.
“Thứ không nên hỏi thì đừng hỏi. Mấy cậu chỉ cần nhớ cậu Lục này chính là người chúng ta không chọc nổi, đừng nói tôi không nhắc nhở các cậu. Sau này nếu chuyện liên quan đến cậu Lục, tốt nhất các cậu nên tránh thật xa vào, bằng không chết rồi cũng không oán trách được ai đâu”.
Trong lòng đám người run rẩy, nhìn thấy Ngô Tấn Nguyên còn đang kêu thảm thiết không ngừng, dáng vẻ bọn họ đầy bi ai.