Chương 427
Ngay lúc này, “binh” một tiếng, cửa phòng làm việc của hắn bị đạp tung.
Lục Hi và A Đoá bước vào.
Viên Thành ngớ người, sau đó lên tiếng: “Cậu là ai?”
Lục Hi cười nói: “Tôi là anh trai của A Đoá, đến để thu xếp cho em ấy một công việc”.
Nghe vậy, Viên Thành từ từ ngồi xuống chiếc ghế xoay, lắc lư thân thể rồi đáp: “Thu xếp một công việc? Cậu ăn nói ngông cuồng thật đấy, cậu nói thu xếp là sắp xếp được sao?”
Khi mọi người đang khinh bỉ Triệu Hổ mà tán thưởng Vương Dương Minh.
Ông già bên cạnh Triệu Hổ đã khoan thai lồng tay trong tay áo, khom lưng đi lên.
Mọi người đều khó hiểu không biết ông ta định làm gì.
Lúc mới tới, ông lão này vẫn luôn đứng phía sau Triệu Hổ, bọn họ còn tưởng rằng ông ta là người hầu của Triệu Hổ hay gì đó, căn bản không để ý tới.
Ông ta bước lên ngay lúc này là muốn làm gì?
Lúc mọi người còn đang nghi hoặc ngổn ngang, ông lão với hốc mắt trũng sâu, gầy khô như que củi nhe hàm răng to màu vàng cười nói với Vương Dương Minh.
“Để lão phu tiếp ông vài chiêu ông thấy thế nào?”
Vương Dương Minh cau mày hỏi: “Ông là ai?”
“Đúng vậy, ông là cái thá gì mà cũng dám khiêu chiến Vương tông sư đây?”
“Hai người này đều có bệnh à, tông sư cũng có thể tùy tiện thách thức sao?”
“Đúng là một đôi không biết sống chết’.
Câu nói của ông lão vừa vang lên, một lão già chết tiệt vậy mà cũng muốn thách đấu với tông sư, tiếng la ó nhao nhao vang lên.
Mà ông lão thấy vậy chỉ than thở một câu: “Xem ra trong mười năm lão phu không xuất hiện người trong thiên hạ đều đã quên sự tồn tại của tôi rồi”.
Dứt lời ông lão liền chậm chạp đứng thẳng dậy.
Lập tức một luồng khí thế rét lạnh thấu xương ngút trời dâng lên, ông lão vốn như đã bước vào tuổi xế chiều trong chớp mắt hóa thành một thanh kiếm sắc bén cắt ngang trước mặt đám đông.
Luồng khí băng giá này trực tiếp xuyên thấu trái tim của tất cả mọi người khiến họ không khỏi rùng mình.
Vương Dương Minh mí mắt giật giật, từng chữ từng chữ nói: “Ông là Cẩu Tồn Kiến?”
Ông lão nhe răng cười đáp: “Xem ra vẫn có người nhận ra lão già này”.
Nghe được cái tên Cẩu Tồn Kiến này, gương mặt của hầu hết mọi người đều lộ ra vẻ mờ mịt, chỉ có sắc mặt của một số người thay đổi lớn.
Cẩu Tồn Kiến- tông sư số một năm đó.
Phong cách làm việc của người này gàn dở, tính cách lầm lì, phàm là những người đắc tội tới ông ta đều không ai có kết cục tốt đẹp.
Vì một vài việc nhỏ nhặt liền có thể ra sức giết người, cho dù bạn là võ giả hay dân thường, lạm sát người vô tội, cuối cùng dấy lên sự căm phẫn trong công chúng.