Chương 417
Thật ra thì hắn ta cũng không muốn như vậy, chuyện khẩn cấp liên quan đến tính mạng, hắn ta đành phải làm như vậy.
Nghe xong lời giải thích của Triệu Hoàng, Lục Hi hừ lạnh một tiếng, anh chậm rãi giơ chân, quay trở lại ghế sofa và nói.
“Niệm tình anh nói ra nguyên nhân, tôi tha cho anh một lần. Sau này nếu dám động vào Giai Mĩ, tôi giết không tha”.
“Dạ dạ dạ, tôi cũng không dám nữa đâu”.
Triệu Hoàng ngày thường vô cùng hung ác lúc này giống như đứa trẻ biết nghe lời, hắn ta liên tục nói xin lỗi với Lục Hi.
Lục Hi chớp mắt nói: “Cút đi”.
“Dạ dạ”.
Triệu Hoàng đồng ý, hắn ta đi ra phía cửa.
Khoảng thời gian này hắn ta đã đủ xui xẻo rồi, đầu tiên là kẻ thủ tìm tới cửa, bỗng nhiên trở nên vô cùng lợi hại. Sau đó lại gặp tên biến thái thiếu chút nữa giết chết mình, hắn ta rất bực bội.
Hắn ta đá ba tên thuộc hạ trên đất bảo bọn chúng rời đi. Quỷ xui đất khiến như nào Triệu Hoàng lại quay đầu nói với Lục Hi.
“Anh Lục, anh có thể giúp tôi không. Tôi trả anh năm triệu, anh ra tay giúp tôi được chứ?”
Lục Hi nhìn hắn ta rồi nói: “Không phải anh đã mời một cao thủ tiên thiên đỉnh phong ra mặt rồi sao?”
Triệu Hoàng liền vội vàng nói.
“Kẻ thù kia của tôi cũng là cảnh giới tiên thiên, chỉ là không biết sơ kỳ hay đỉnh phong, tôi sợ người kia nhà họ Vương có sơ suất gì thôi. Cao thủ như anh chắc chắc đã là cảnh giới tiên thiên, có anh ở đây, tôi có phần chắc ăn hơn”.
Lục Hi cười một tiếng rồi nói: “Người kia của nhà họ Vương anh trả ba chục triệu, đến lượt tôi thì thành năm triệu, anh cũng tôn trọng tôi quá nhỉ”.
Triệu Hoàng nhất thời lúng túng, hắn ta nói: “Tôi không có ý đó mà anh Lục. Chỉ là thật ra tôi không lấy ra được nhiều tiền hơn đâu, đây này, tiền của người nhà họ Vương kia tôi cũng không có trả hết đâu”.
Lục Hi nghe xong, anh chậm rãi nói: “Ra tay giúp anh cũng được, đưa mười triệu ra đây”.
Triệu Hoàng nghe vậy, sắc mặt tối sầm, quả thật hắn ta không có tiền, người của nhà họ Vương kia hắn ta cũng chỉ cho hai chục triệu, còn mười triệu kia về sau mới cho thêm.
Triệu Hoàng do dự một chút, hắn ta cắn răng nói: “Anh Lục, có thể trả anh trước năm triệu được không? Năm triệu còn lại cho phép một tháng sau tôi trả”.
Chuyện này liên quan đến tính mạng của hắn ta, có thêm một cao thủ là thêm một phần an tòan, chỉ cần có thể giữ được tính mạng và vị trí anh cả, tiền cũng sẽ kiếm về được thôi.
Lục Hi chậm rãi gật đầu đồng ý.
Mười triệu cũng không phải số tiền nhỏ, đừng thấy bây giờ trong thẻ anh có hơn hai chục triệu, nhưng đồ anh cần giá cả cũng phải lên đến mấy trăm triệu, chút tiền đó thật lòng không đủ.
Thấy Lục Hi đồng ý, Triệu Hoàng mặt đầy vui mừng nói: “Cảm ơn anh Lục, thời gian hẹn chiến là vào tối mai, đến lúc đó tôi tới đón anh được chứ?”
Lục Hi gật đầu, Triệu Hoàng lúc này mới rời đi.
Sau khi Triệu Hoàng rời đi, đám người Tần Nguyên Cửu sững sờ nhìn Lục Hi bằng vẻ mặt kinh hãi.