Cự Long Thức Tỉnh

Chương 414




Chương 414

Còn Lục Hi chỉ đơn giản là muốn xem thành viên dự bị của Viêm Long này có phải là một tên cặn bã hay không, nếu phải thì thật xin lỗi, Viêm Long vô duyên với hắn rồi!

Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng ồn ào.

“Là ở đây, chúng vừa mới chạy vào đây”.

Nghe có người nói thế, ngay lập tức có mười mấy người xông vào quán ăn, trong đó có một tên dẫn đầu ăn mặc trang phục dân tộc, vóc dáng cường tráng, mặt đầy thịt.

Chỉ thấy hắn ta vừa bước vào là quan sát những người trong quán ăn, sau đó nhìn thấy đám người Vương Trạch Nham thì bật cười: “Mẹ kiếp, ngay cả người của Xích Mẫu tôi mà cũng dám đụng, đúng là chán sống”.

A Đóa vừa nhìn thấy người này lập tức biến sắc, lặng lẽ đi đến cạnh Lục Hi.

“Giao hai cô gái đó ra đây! Hôm nay ông đây sẽ tha cho bọn mày”, Xích Mẫu nhìn Lạc Lạc và Dao Dao, nước bọt chảy xuống nói.

Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn lại tỏ ra rất tức giận.

Ở Đô Thành, họ cũng đều là dạng tung hoành ngang ngược, đến cái nơi hẻo lánh nghèo nàn này lại bị bắt nạt thành như thế này, không thể bảo vệ cho bạn gái, đúng là nhục nhã!

Lúc nãy khi họ vừa định tìm chỗ ăn cơm thì đám lưu manh này lại sờ mông Lạc Lạc và Dao Dao, Vương Trạch Nham sao có thể nhẫn nhịn được?

Lập tức bảo Triệu Binh dạy dỗ chúng một trận, một đám côn đồ nói mấy lời không hay rồi bỏ chạy.

Vương Trạch Nham cũng không để ý lắm, Triệu Binh kém đại sư rất nhiều, nhưng đối phó với ba, năm chục tên côn đồ tép riu thì vẫn dư sức, Vương Trạch Nham không để tâm đến đám người này.

Nhưng không ngờ không lâu sau đối phương gọi thêm một đám nữa đến, trong đó có một cao thủ cực kỳ lợi hại, ba chiêu là đã đánh Triệu Binh bị thương, sau đó xoay người rời đi.

Triệu Binh bị thương nặng, mất sức chiến đấu, họ hoàn toàn không phải là đối thủ của đám người này. Nhớ đến Lục Hi lúc nãy đã nói là anh muốn đi ăn mì Quán Huyết, trong lúc bất lực đành phải cắn răng đi tìm Lục Hi nhờ anh bảo vệ, họ đã trốn thoát đến nơi này nhờ Triệu Binh liều chết bảo vệ.

Lúc này Lục Hi liếc nhìn tên Xích Mẫu kia, ngạc nhiên nói với Triệu Binh: “Là hắn đánh anh bị thương à?”

Anh nghĩ Xích Mẫu đó cũng là võ giả ngoại gia, là sự cấp bậc yếu nhất trong võ giả, còn mấy người khác chỉ là người bình thường mà thôi, sao có thể đánh cảnh giới nội gia như Triệu Binh bị thương.

Triệu Binh lắc đầu nói: “Đại sư, người đánh tôi không đến”.

Nghe thế Lục Hi nuốt mì xuống nói với Xích Mẫu: “Cút đi cho ông, đừng làm phiền tôi ăn mì”.

Vừa nghe thành viên dự bị Viêm Long kia không đến, Lục Hi mất hết hứng thú.

Nghe Lục Hi nói thế, Xích Mẫu dời tầm nhìn từ Lạc Lạc và Dao Dao sang nhìn Lục Hi, không vui nói: “Mẹ kiếp, mày là ai?”

Lục Hi tiếp tục ăn mì, nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là nếu anh còn làm phiền tôi ăn cơm thì ông đây có thể sẽ tức giận, mà một khi ông đây tức giận thì các anh gặp xui rồi”.

“Ha ha ha ha!”, Xích Mẫu bật cười: “Này, mày có biết nơi này là địa bàn của ai không mà dám nói chuyện với tao như thế?”

Xích Mẫu như nghe phải một câu chuyện nực cười, trợn mắt nhìn Lục Hi.

Lục Hi chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không hề để ý đến anh ta.

Đúng lúc này, Xích Thủy nằm trên đất ọe một tiếng, anh ta lại phun ra một ngụm máu tươi, sau đó chậm rãi ngồi dậy.

Một lát sau, trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Xích Mẫu, Xích Thủy đứng lên, anh ta khom người chào Lục Hi và nói.