Chương 407
Mặc dù ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào TV nhưng trong đầu Lục Hi thì đang nghĩ cách phải sắp xếp cho A Đóa như thế nào?
Bây giờ A Đóa không thích hợp làm việc ở Giai Mĩ nữa, nhưng để cô ấy đến nơi khác làm việc thì cô ấy chắc chắn sẽ rất dễ bị lừa gạt vì đầu óc đơn giản của mình.
Một cô gái đơn giản nếu như bị lừa gạt vào những con đường tồi tệ thì cả cuộc đời của cô ấy sẽ bị hủy hoại.
Trong lúc anh đang lo lắng thì Hoắc Tư Duệ lại gọi điện thoại tới, Lục Hi liền nhấc máy.
“Anh Lục, A Đóa đó có đẹp không?”, giọng nói buồn bã của Hoắc Tư Duệ phát ra từ điện thoại.
Lục Hi âm thầm lắc đầu, lại là chuyện gì đây?
“Tư Duệ, A Đóa vẫn là con nít, đừng suy nghĩ nhiều”.
Hoắc Tư Duệ nghe vậy lập tức cười nói: “Tôi biết anh Lục không phải loại người như vậy”.
“Tôi là người như thế nào chứ?”, Lục Hi dở khóc dở cười nói.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, A Đóa đã là bạn của anh thì anh cứ mang cô ấy đến để chúng tôi huấn luyện một chút, Giai Mĩ chúng ta hiện tại đang rất thiếu nhân tài, hãy để cô ấy được huấn luyện một cách chuyên nghiệp để trở thành nhân tài của công ty, như vậy thì cô ấy cũng sẽ có một nguồn thu nhập tốt, anh thấy sao?”
Lục Hi nghe vậy thì lập tức cảm thấy có lý.
Anh đã kể với Hoắc Tư Duệ về hoàn cảnh của A Đóa, sự sắp xếp của Hoắc Tư Duệ cũng chính là điều mà anh muốn.
Lục Hi đồng ý ngay.
Sau đó hai người nói chuyện phiếm một hồi rồi Hoắc Tư Duệ mới bảo anh về sớm, sau đó miễn cưỡng cúp điện thoại.
Liếc nhìn A Đóa, thấy cô ấy vẫn đang rất vui vẻ quan sát mọi tiện nghi trong phòng, Lục Hi mỉm cười lắc đầu, tiếp tục xem TV.
Một lúc sau thì A Đóa mới bước qua, đến bên cạnh Lục Hi ngồi xuống, vẻ mặt buồn buồn.
“Sao vậy A Đóa?”, Lục Hi hỏi.
A Đóa liếc Lục Hi nói: “Anh Lục, công việc của em phải làm sao đây? Em không có tiền trên người, lại không có việc làm, em sắp chết đói rồi”.
Lục Hi cười nói: “Đừng lo lắng, anh đã tìm được một công việc tốt cho em rồi. Ngày mai anh sẽ đưa em đến trụ sở của Giai Mĩ ở Tây Kinh để huấn luyện em một thời gian, sau đó sẽ sắp xếp vị trí tốt hơn cho em”.
“Thật sao?”
A Đóa vừa nghe vậy thì liền nhảy cẫng lên vì sung sướng.
“Đương nhiên là thật”, Lục Hi cười nói.
“Cảm ơn anh Lục”, A Đóa quay sang cảm ơn Lục Hi, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết.
“Không cần”.
Lục Hi nói xong lại tiếp tục xem TV, đối với anh mà nói thì đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần nhấc tay một cái là được.
A Đóa rất phấn chấn ngồi xem TV với Lục Hi.
Không lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.