Chương 404
Những nơi trống trải thì còn có thể dựa vào ánh sáng mặt trời để tìm đường, nhưng đi vào trong rừng rậm thì lập tức sẽ mất phương hướng ngay. Chỉ cần sơ suất một chút thì sẽ lạc đường, mà đây cũng là nguyên nhân vì sao môn phái Vu Cổ ở chỗ này lâu như vậy mà không bị phát hiện ra.
Lục Hi nghĩ một lúc, để cho mấy người này tự đi thì đúng là có chút không ổn.
Vậy là anh nói với họ: “Thôi được, tiễn Phật đến Tây Thiên, mọi người đi theo tôi”.
Nói, Lục Hi xoay người đi ra bên ngoài, đám người lập tức chạy vọt theo.
Không bao lâu sau, mọi người liền đi vào rừng rậm.
Rừng rậm toàn là cổ thụ che trời, dây leo dày đặc, che kín mít đỉnh đầu, căn bản thấy không rõ phương hướng.
Mà Lục Hi đi thẳng một đường không chút nào tạm dừng, dẫn mọi người đi trong rừng hơn ba tiếng đồng hồ thì trước mắt đã bắt đầu có ánh sáng.
Mọi người nhìn ra, hóa ra đã đến hổ khiêu hiệp.
Nhìn những người ở cách đó không xa, nhóm người này thiếu chút nữa khóc òa lên, cuối cùng cũng nhìn thấy đồng loại.
Mà hai người Lạc Lạc và Dao Dao nhìn thấy nước suối thì đã vội vã đi ra ngồi xổm bên dòng suối, bắt đầu rửa ráy.
Lục Hi cũng không nói gì, chờ bọn họ cọ rửa một phen rồi lại dẫn mọi người tới cửa nơi này, cho Vương Trạch Nham cùng mọi người thuê một chiếc xe đưa tất cả về nhà.
Những người này đều ở gần đây, bị Diêu Cương bắt tới, cho nên không mất nhiều thời gian lắm.
Có tiền chuyện gì cũng dễ, Vương Trạch Nham đưa tiền ra, tài xế hoan hỉ chở người rời đi.
Mà Lục Hi thì lên con xe việt dã Mercedes-Benz của Vương Trạch Nham dưới sự mời mọc cung kính của hắn ta.
Lục Hi ngồi ở ghế phụ, một đường nhắm mắt dưỡng thần, chờ xe tới chỗ rẽ, Lục Hi xuống xe nói: “Thôi được rồi, tôi muốn đi ăn mì cay, các anh không cần đi theo đâu”.
Dứt lời, Lục Hi quay đầu đi thẳng.
Đã một tháng anh chưa ăn gì rồi, mỳ cay nhà kia bán vừa cay lại ngon, cực kỳ dễ ăn. Lục Hi quyết định ăn mấy chục bát đã rồi tính.
Mà đám Vương Trạch Nham nhìn Lục Hi rời đi, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chuyện này cuối cùng cũng đã qua, vị đại sư này cũng không tính sổ với họ, xem như vượt qua một kiếp.
Lúc này, Lạc Lạc nói: “Cậu Vương, chúng ta tìm nơi nào thay đồ rồi đi ăn cơm đi. Cả tháng qua chỉ ăn thịt nướng, tôi muốn nôn lắm rồi”.
Lúc này, nguy hiểm đã qua, Vương Trạch Nham cùng Lưu Thiếu Khôn vung tay nói: “Đi, đi ăn một bữa no nê, mồm tôi nhạt thếch ra rồi đây”.
Có thể làm giáo quan cho Viêm Long, nhất định phải là người rất kinh khủng. Cho dù là sức mạnh cá nhân hay vị trí thân phận cũng mãi mãi không phải những gì anh ta có thể tưởng tượng được.
Ngay cả cháu trai của chiến thần – đội trưởng Viêm Long cũng cung kính với giáo quan Lục như vậy, người có chút bản lĩnh như mình cũng chỉ là cứt chó thôi.
Đúng lúc này, Lục Hi chậm rãi nói.
“Tôi gọi cuộc điện thoại này là để giúp đỡ anh, nhắc nhở cho anh biết quân nhân nên có dáng vẻ của quân nhân. Tham gia vào chuyện giang hồ đánh nhau không phải là điều quân nhân nên làm, cho dù anh dùng thân phận gì, điều đầu tiên anh phải nhớ mình chính là một quân nhân tại chức”.
Xích Thủy nghe vậy liền xấu hổ cúi đầu.
Mặc dù anh ta lấy thân phận cá nhân tham gia vào chuyện này, nhưng quân đội có yêu cầu nghiêm khắc đối với quân nhân, trong thời gian tại chức, tuyệt đối không cho phép tham dự sự kiện trong xã hội.