Mọi người thấy Lâm Tiêu tức giận thì lập tức thi nhau giải thích.
Nếu như bị hủy bỏ quyền phân phối món thần vật này thì sẽ hỏng hết, bọn họ phải có được bằng mọi giá.
Còn vị đại năng mà Lâm Tiêu nhắc đến, giữ bí mật thì giữ bí mật thôi, lòng tò mò không quan trọng bằng tiền được, nhũ dịch Chung Linh này tuyệt đối có thể bán với giá trên trời chỉ bằng mối quan hệ của bọn họ.
Lúc này, sắc mặt Lâm Tiêu mới hòa hoãn lại một chút: “Tôi nói vậy thôi, sức mạnh của vị đại năng này vượt ra xa khỏi tưởng tượng của mọi người lắm, các vị mà chọc giận người ấy từ vụ việc nhũ dịch Chung Linh này thì không khác nào tự bê đá đập chân mình đâu, lúc ấy cũng đừng trách Lâm Tiêu tôi chưa nhắc nhở”.
Nói xong, Lâm Tiêu vẫy tay nói: “Người đâu, mang đồ lên cho các vị tông sư”.
Chỉ thấy đàn em của Lâm Tiêu bưng khay lên, trên mỗi cái khay là hai lọ nhũ dịch Chung Linh, sau đó đặt trước mặt từng vị tông sư.
Chỉ thấy mấy vị tông sư này cầm nhũ dịch Chung Linh lên, nói: “Lâm tông sư, hôm nay chúng tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản của ông, giờ chúng tôi xin phép đi trước”.
Đám người lấy nhũ dịch Chung Linh đi rồi lần lượt chào tạm biệt.
Bọn họ đang vô cùng nóng ruột, chỉ muốn cầm về rồi nghiên cứu một phen.
Thấy dáng vẻ gấp gáp của mọi người, Lâm Tiêu cười nói: “Tôi còn chuẩn bị tiệc rượu cho các vị cơ, sao chưa gì đã muốn đi rồi?”
“Để hôm khác đi, chúng tôi sẽ mở tiệc mời Lâm tông sư sau, hôm nay thì thôi”.
“Hôm khác, hôm khác đi”.
“Xin chào Lâm tông sư”.
Đám tông sư gấp đến độ không buồn ăn cơm, vội vã cầm nhũ dịch Chung Linh đi về.
Nhìn bọn họ ríu rít rời đi, Lâm Tiêu nở một nụ cười sảng khoái.
Những tông sư có mặt ngày hôm nay có nhiều người xếp hàng ở trước ông ta, nhưng vẫn đều phải trông mong theo ý của ông ta, thật là vô cùng sảng khoái.
Sau này, khi thần hiệu của nhũ dịch Chung Linh được thể hiện ra thì đám người này chắc còn phải cung phụng ông ta nhiều.
“Cậu Lục đúng là thần mà!”, Lâm Tiêu cảm thán.
Sau khi đám tông sư rời đi thì Lâm Tiêu cảm thán trong lòng.
Mà lúc này, Lục Hi đang ở trong tiệm tạp hóa, nằm trên sô pha hút thuốc, yên lặng một hồi lâu.
Mỗi ngày Lục Hi đều vô thức đến nơi đây nằm một chút.
Lúc này, một người đàn ông trung niên ước chừng hơn năm mươi tuổi, mặc thường phục đi tới tiệm tạp hóa.
Lục Hi nhìn thấy người này thì chỉ cảm thấy rung động một cách khó hiểu.
Vì người này nhìn giống anh đến ba phần, lúc thấy ông ta thì Lục Hi cảm thấy dòng máu của mình như sôi trào lên.
Lục Hi xoay người ngồi dậy, hít một hơi, từ từ nói: “Ông tìm ai?”
Người này nhìn Lục Hi, mỉm cười ôn hòa, chậm rãi nói: “Tôi là Lục Viễn Sơn, tới đây tìm con”.
Nghe thấy người này họ Lục, Lục Hi cố gắng che đậy sự run rẩy trong lòng, trầm giọng nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Viễn Sơn mỉm cười nói: “Đã 20 năm không gặp, con lớn quá rồi”.
Ánh mắt Lục Hi lóe lên, hỏi: “Ông là ai?”
“Bố là bố của con”, Lục Viễn Sơn nhìn Lục Hi, hiền từ nói.
Nghe đến đây, Lục Hi chỉ cảm thấy tốc độ tuần hoàn máu tăng mạnh, trái tim đập liên hồi.
Anh cố gắng áp chế sự hỗn loạn trong lòng mình, lạnh lùng nói: “Tôi không có bố, cũng không cần bố, nếu không còn gì khác thì ông đi đi”.
.
truyen bjyx
“Haiz”, Lục Viễn Sơn thở dài, từ từ nói: “Bố biết là con sẽ không tha thứ cho bố mà, lúc ấy bố bất đắc dĩ nên mới phải làm vậy, con hãy hiểu cho nỗi khổ của bố”.
Lục Hi nhìn chằm chằm Lục Viễn Sơn, không nói câu nào.
Đã hai mươi hai năm rồi, lần đầu tiên có một người tự xưng là bố của anh xuất hiện trước mặt anh.
Lục Hi cũng từng tưởng tượng rằng, có một ngày, bố mẹ anh sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, gia đình bọn họ sẽ vui vẻ quây quần.
Nhưng đến khi ngày này thật sự xuất hiện thì Lục Hi mới nhận thấy trái tim của mình đang chứa đầy sự phẫn hận.
Anh đang thù hận điều gì? Là bị bỏ rơi từ nhỏ, hay là vì hơn hai mươi năm qua không một lời hỏi thăm?
Anh cũng không rõ nữa.
Nhìn Lục Hi yên lặng không nói, cùng ánh mắt chứa đầy thù hận của anh, Lục Viễn Sơn lại thở dài, từ từ ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu lẩm bẩm một mình.
“Năm đó bố 23 tuổi, gặp mẹ con, mẹ con hiền lành dịu dàng, thấu tình đạt lý, bố mẹ nhanh chóng yêu nhau.
Nhưng mẹ là con gái nhà giàu, nhà họ Ôn ở Giang Triết là gia tộc lớn đứng số một số hai ở Giang Nam.
Mà mẹ con lại là con một trong nhánh đó, nhà mẹ con không đồng ý gả mẹ con đi, càng không đồng ý cho mẹ con lấy một tên khố rách áo ôm như bố”.
“Lúc ấy, bố mẹ cũng bất lực và tuyệt vọng lắm.
Mẹ con đã khổ sở cầu xin gia đình thì mới được đồng ý cho bố vào ở rể.
Để được ở bên mẹ thì bố mặc kệ sự phản đối của gia đình mà cắn răng ở rể, đoạn tuyệt quan hệ với gia đình.
Sau đó bố và mẹ đã chung sống những ngày tháng hạnh phúc, rồi bố mẹ có con.
Khi đó bố mẹ đã cực kỳ vui vẻ”.
Nói đến đây, gương mặt Lục Viễn Sơn lộ ra một nụ cười.
Sau đó, Lục Viễn Sơn lại nói tiếp.
“Nhưng sau khi con ra đời thì ông ngoại con một hai đòi đặt họ của con là Ôn, bố không đồng ý bởi vì bố cũng là con một của nhà họ Lục, hơn nữa, khi ấy hai bên cũng đã đồng ý với nhau rằng, đứa con trai đầu tiên sẽ mang họ Lục.
Nhưng ông ngoại con rất ngoan cố, không thèm nghe theo bố.
Trong cơn giận dữ, bố đã lén mang con đi, đưa cho ông nội con, để ông ấy đến một nơi xa xôi nuôi con khôn lớn, tránh khỏi hai nhà Ôn – Lục”.
“Từ đó về sau, không chỉ có ông ngoại và bà ngoại mặt nặng mày nhẹ với bố, mà mẹ con cũng không còn mặn nồng với bố nữa.
Bố đều im lặng chịu đựng, cũng không hề hối hận, vì bố mang họ Lục, đó cũng là điều kiện duy nhất khi bố vào ở rể.
Nói đến đây, ánh mắt của Lục Viễn Sơn đã hơi ngấn nước.
Lục Hi cũng cảm nhận được trong lòng mình bị thứ gì đó cứa vào, hai mắt cũng đỏ hồng lên.
Lục Viễn Sơn im lặng trong chốc lát rồi nói tiếp..