Lúc này, An Gia Nhân chậm rãi nói: “Việc đã đến nước này, kế sách bây giờ cũng chỉ có nhẫn nhịn, chúng tôi đã tổn thất gia chủ, không thể địch nổi Lục Hi nữa”.
Diệp Phùng Xuân tối mặt lại, ông ta không bao giờ ngờ tới mọi chuyện sẽ thành ra thế này, ông ta cũng cực kỳ áy náy với nhà họ An.
Diệp Phùng Xuân sầm mặt nói: “An gia chủ, tôi có lỗi với nhà họ An, nhưng ông yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp An Trung khôi phục lại ban đầu, đảm bảo chỉ có cao chứ không thấp, nhất định sẽ giúp cháu nó trở thành tông sư”.
Diệp Phùng Xuân thành danh nhiều năm, có không ít đồ tốt, lần này ông ta định sử dụng hết vào An Trung, cho dù có phải lấy tiền để đẩy thì cũng phải đẩy ra một tông sư.
An Gia Nhân nghe vậy thì sắc mặt mới dễ chịu hơn một chút, nói: “Vậy xin cảm ơn ông”.
“Tôi không dám nhận, nhưng tôi dám đảm bảo sau này nếu nhà họ An muốn đối phó với thằng nhãi Lục Hi kia thì nhất định phải cho tôi biết, Diệp Phùng Xuân tôi không đội trời chung với thằng đó”, Diệp Phùng Xuân căm hận nói.
An Gia Nhân gật đầu đáp: “Nhẫn nhịn cũng là hành động bất đắc dĩ thôi, cứ để thằng đó ngông cuồng đi, chỉ cần thời cơ chín muồi thì tôi nhất định sẽ thông báo cho Diệp thần y biết.
Chúng ta sẽ kết hợp lại tấn công cho tên Lục Hi đó một đòn chí mạng, khiến thằng đó vĩnh viễn không thể thoát thân”.
“Vậy chúng ta chốt như thế nhé.
Tôi về chuẩn bị đồ để chữa trị cho An Trung, còn năm trăm triệu mà con chó Lục Hi kia đòi thì để tôi trả cho”.
Diệp Phùng Xuân có thẹn trong lòng, mà họ An thì lựa chọn nhẫn nhịn, nên chắc chắn phải đưa năm trăm triệu kia ra.
Ông ta nổi tiếng lâu năm, năm trăm triệu này cũng không phải là con số lớn.
An Gia Nhân gật đầu: “Vậy chốt như thế đi, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”.
An Gia Nhân siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói.
Nhà họ An mất đi một tông sư, thực lực hao tổn, nhưng căn cơ nhà họ An thâm sâu, gia tộc vẫn còn vài tiên thiên đỉnh phong, có khả năng vẫn đột phá được tông sư.
Đến lúc ấy, liên kết thêm mấy thế lực khác giúp nhà họ An báo thù, lấy thế sét đánh không kịp trở tay để nghiền Lục Hi thành tro.
Vào ngày thứ hai sau khi Lục Hi quay về Nam Hồ, anh nhận được năm trăm triệu từ chỗ Vân Thắng Quốc, nói là Diệp Phùng Xuân trả cho anh thông qua Vân Thắng Quốc.
Lục Hi vui vẻ nhận tiền.
Khoảng thời gian sau đó, Lục Hi thư thái sinh hoạt.
Mỗi ngày anh đều chăm sóc tiên thảo trong vườn hoa, tán dóc với đám Vân Khả Thiên, thỉnh thoảng lại ăn bữa cơm với nhóm Hoắc Tư Duệ, vô cùng tiêu dao tự tại.
Đảo mắt đã hai tháng trôi qua, trời đã vào cuối thu.
Hôm nay, Lục Hi vừa mới thức dậy đi ra ngoài thì phát hiện một chuyện cực kỳ đáng mừng.
Lúc này, linh khí ở Nam Hồ đã tương đối nồng đậm, mà Lục Hi phát hiện trong linh khí dày đặc này lại có trận linh!
Trận linh!
Trong trận pháp, linh khí sẽ dày đặc đến một mức nhất định sẽ sinh ra một sự tồn tại đặc thù, có liên hệ tâm linh với người bày trận.
Trận linh có thể tồn tại dưới bất kỳ hình thức nào, một cây đao, một cây kiếm, một con linh thú, một người, vân vân.
Mà trong trận pháp này của Lục Hi lại sản sinh ra một con vân long.
Con vân long này mới lớn chừng hơn một mét, do linh khí của Nam Hồ ngưng tụ thành, nhẹ nhàng phiêu đãng trên bầu trời Nam Hồ.
Lục Hi vui sướng trong lòng, lập tức hạ lệnh cho nó đến bên cạnh mình.
Vân long xoay chuyển, đi đến bên cạnh Lục Hi, không ngừng quay quanh anh.
Lục Hi mỉm cười khẽ vuốt ve vân long.
Vân long mới hình thành, tuy còn rất nhỏ, nhưng Lục Hi biết nó sẽ từ từ trưởng thành, trở thành sự tồn tại lợi hại nhất trận pháp này.
Một khi có người dám xâm nhập, vân long sẽ thúc đẩy pháp trận kết hợp với sức mạnh của bản thân để tấn công kẻ xâm lấn, mạnh hơn cả sức mạnh của trận pháp.
Lục Hi sờ đầu vân long, cười nói: “Được rồi, đi đi, cố gắng trưởng thành để bảo vệ nơi này nhé.
Đến khi mày có được thân thể thực sự thì tao sẽ cho mày thoát khỏi trói buộc của nơi này”.
Vân long nhận mệnh lệnh, quay xung quanh Lục Hi hai vòng rồi mới bay lên trời cao.
Lúc này, nó vẫn chưa có linh trí, mới chỉ là một thể năng lượng, mọi hành động của nó đều là từ tiềm thức mà ra, vẫn cần nhiều thời gian trưởng thành.
Lục Hi thở dài một hơi, đi đến đình Lang Gia ở trung tâm hồ.
Lục Hi ngồi trong đình, không khỏi nhớ đến quá trình quyết đấu của mình với Hoàng Chân ở đây.
Hoàng Chân đúng là một thiên tài, đáng tiếc là đã tìm sai đối thủ, nếu không sau này chắc chắn sẽ có nhiều thành tựu.
Vào lúc Lục Hi đang cảm thán thì đột nhiên phát hiện trung tâm hồ có một dịch thể màu sữa hướng lên trên, anh sửng sốt, đi trên mặt hồ, đến nơi tỏa ra dịch thể màu sữa.
Đây là nơi Lục Hi đặt mắt trận cuối cùng vào, mà chính nơi này đã sinh ra dịch thể màu sữa nhìn còn nhẹ hơn nước, đang trôi nổi trên mặt nước này.
Chúng đã bao trùm mặt nước trong khoảng phạm vi một trượng.
Lục Hi lấy vài giọt đặt lên mũi ngửi, không khỏi vui mừng nhìn thêm.
Đây không phải là nhũ dịch Chung Linh hay sao, không ngờ nơi này cũng có thể sinh ra thứ thần kỳ như thế.
Lục Hi hưng phấn đi dạo trên mặt hồ, tự hỏi nên xử lý món trân bảo hiếm có này thế nào.
Dù là uống hay ngâm mình trong nhũ dịch Chung Linh thì sẽ đều có tác dụng cực tốt với thân thể, là thứ mà võ giả tha thiết có được.
Cho dù là nhỏ vào mấy loại thực vật khác thì cũng có hiệu quả kỳ tích, chỉ cần vài giọt là có thể cải tử hoàn sinh, đúng là bảo bối hiếm có..