Cự Long Thức Tỉnh

Chương 358: 358: Coi Thường





“Có chuyện gì vậy, không biết lúc này chính là giờ dùng bữa, là thời điểm kinh doanh tốt nhất của khách sạn à? Các người làm loạn như vậy…"
Người đàn ông được Vương Nhất Minh gọi là anh trai kia ngược lại có dáng người cao to tuấn tú, thấy cảnh này thì cau mày trầm giọng nói.

"Mẹ, anh, thực xin lỗi, đây đều là các bạn cùng lớp của con, vì buổi họp lớp hôm nay nên nhất thời có chút vui mừng kích động do đó mới…", Tân Mỹ Dục bước tới và cúi đầu xin lỗi.

Cô ta lúc này còn đâu dáng vẻ tự tin và kiêu ngạo trước đó.

“Họp lớp? Một nhóm học sinh trung học có gì mà phải họp, hơn nữa còn chọn khung giờ này”, thấy Tân Mỹ Dục cúi đầu xin lỗi, người phụ nữ được Vương Nhất Minh gọi là chị dâu kia khinh thường nói.

“Chị dâu, chị…”, Tân Mỹ Dục nghe chị dâu nói vậy thì gương mặt thoáng chốc tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ uất ức.

"Được rồi, họp lớp thì họp lớp, mọi người chú ý chút”.

Mẹ chồng của Tân Mỹ Dục rõ ràng không thích thú, cũng coi thường người con dâu bằng cấp thấp và xuất thân bình thường này.

Thấy con dâu lớn trần trụi chê bai chế giễu con dâu nhỏ, bà ta không chỉ không nói giúp Tân Mỹ Dục, ngược lại còn trực tiếp ngắt lời.


“Con cũng chú ý cho mẹ, đừng để chuyện gì cũng chiều theo ý cô ta”.

Sau khi mẹ chồng của Tân Mỹ Dục nói một câu với cô ta, lại quay sang trừng mắt nhìn con trai một cái, sau đó cũng không liếc mắt tới mấy người Lục Hi mà đi thẳng lên gian phòng bao trên tầng.

“Hừ, chỉ biết ăn tiêu hoang phí”, chị dâu của Tân Dục Mỹ thấy mẹ chồng đứng về phía mình không kìm được càng thêm kiêu căng ngạo mạn, khi đi qua ngang người Tân Mỹ Dục còn cố ý nói một câu này.

Tân Mỹ Dục có chút dằn lòng không nổi, nhưng lại bị Vương Nhất Minh ngăn lại.

“Được rồi, em cũng không phải không biết tính khí và lai lịch của chị dâu, ngay cả mẹ anh cũng phải nhường nhịn chị ta vài phần mà”, Vương Nhất Minh cười khổ sở.

Vương Nhất Minh nói như vậy Tân Mỹ Dục liền không lên tiếng nữa, mất một lúc sau mới lại nặn ra nụ cười nói với Lục Hi và những người khác: “Chúng ta dùng cơm thôi, không cần quan tâm tới họ”.

Mấy người Lục Hi đều nhìn ra được nét cười trên mặt Tân Mỹ Dục có chút mất tự nhiên, nhưng đều làm như không thấy gì mà cười ha ha phụ họa theo: “Ăn cơm, ăn cơm thôi”.

Câu nói chốn ‘hào môn’ sâu thẳm như biển thực sự không sai mà, Lục Hi vừa gắp thức ăn vừa thầm cảm khái trong lòng.

“Trời ạ, căn phòng này to và sang trọng quá, tôi lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng tới một nơi cao cấp như vậy đâu”.

Rốt cuộc vẫn chỉ là những thanh niên ở độ tuổi hai mươi, đồng thời bọn họ cũng biết có một khoảng chênh lệch rất lớn giữa bản thân và loại nhà giàu sang quyền thế như nhà họ Vương, loại người như mẹ chồng của Tân Mỹ Dục xem thường bọn họ cũng là chuyện bình thường, do đó mọi người rất nhanh đã gạt bỏ những chuyện không vui vẻ vừa rồi ra sau đầu, trò chuyện những chủ đề khác.

“Ha ha, đây là gian phòng bao xa hoa nhất tại khách sạn nhà chúng tôi, bình thường đều đặt trước cho các lãnh đạo và không mở cửa cho người ngoài đâu”.

Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời và dáng vẻ hưng phấn này của các bạn học, gương mặt của Tân Mỹ Dục, người vốn đang có tâm trạng sa sút lại khôi phục phong thái, không khỏi tự hào giới thiệu.

“Thế không phải là quá tốn kém rồi sao? Thực ra, những người như chúng tôi cũng không phải là quan chức hay sếp lớn gì, toàn bộ đều là những người vất vả làm công ăn lương, cậu tùy tiện sắp xếp một gian phòng riêng là được rồi”, Thiệu Thanh nói.

“Thế sao được, các cậu đều là bạn học của Tân Mỹ Dục tôi, vừa hay nhà chồng tôi điều hành một khách sạn, đương nhiên là phải sắp xếp thật tốt rồi", các bạn học càng nói như vậy càng khiến Tân Mỹ Dục cảm thấy mất mặt.


"Mỹ Dục nói không sai, các cậu là bạn học của cô ấy, vậy cũng chính là bạn của tôi, mọi người hiếm khi có dịp tụ họp, tất nhiên phải thu xếp thật tốt, nào, mau ăn đi", Vương Nhất Minh nói theo.

Tất cả đều là người trẻ tuổi nên đương nhiên cũng không khách sáo với Vương Nhất Minh, thấy anh ta hô hào liền bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Cùng lúc đó ở một căn phòng khác, nhóm người mẹ chồng của Tân Mỹ Dục cũng ngồi vào chỗ sôi nổi nói chuyện.

Hôm nay tình cờ là buổi họp mặt gia đình của Đoàn Tinh Tinh, một nhà lớn bé của cô ta đều tới.

Đoàn Tinh Tinh dựa vào người chú thứ hai của mình kiếm được vị trí văn thư tại Cục Công an quận với đãi ngộ tốt nên không thường xuyên có mặt tại khách sạn.

Lý do tại sao cô ta ở đây hôm nay cũng trùng hợp là ngày chủ nhật, người nhà bọn họ mới quây quần lại.

Nếu đã là buổi họp mặt gia đình đương nhiên trẻ nhỏ cũng sẽ tới, nhà mẹ đẻ Đoàn Tinh Tinh là một gia đình lớn, từ người lớn đến trẻ con xum họp lại cũng ngồi chật kín gần hai chiếc bàn tròn.

"Lúc nãy khiến nhà thông gia phải cười chê rồi, đứa con trai nhỏ này của tôi là một người không biết phấn đấu, bao nhiêu cô gái con nhà tử tế không chọn lại khăng khăng lấy một người phụ nữ nông thôn, hơn nữa còn chỉ tốt nghiệp trung cấp".

Sau khi mọi người đã yên vị, mẹ chồng của Tân Mỹ Dục là Điền Hồng liền nói với một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi bên cạnh.

"Ha ha, thanh niên ngày nay đều là như vậy, chỉ chú trọng tới vẻ bề ngoài, chúng ta cũng quản không nổi mà".

Mẹ của Đoàn Tinh Tinh cười đáp lại, tuy nhiên trên mặt lại lộ rõ vẻ khinh thường.


Nghĩa rõ ràng ở trên mặt chữ: đứa con dâu kia của bà cũng chỉ có chút nhan sắc, ngoài ra chẳng có gì đáng nhắc đến.

"Đúng vậy, bọn trẻ trưởng thành rồi, có đôi khi chúng ta cũng không quản được chúng nữa", Điền Hồng thở dài.

"Nhưng mẹ à, mẹ vẫn phải nhắc nhở và quản thúc một chút, giống như chuyện ngày hôm nay vậy.

Con nghe Nhất Minh nói rằng tất cả các chi phí đều sẽ do khách sạn chi trả.

Nếu bình thường thì không sao, nhưng công việc kinh doanh tháng này vẫn luôn không tốt, vật giá cũng leo thang, nhà chúng ta mặc dù có tiền nhưng cũng gánh không nổi việc lăn qua lăn lại như vậy được.

Vả lại căn phòng bao đó trước nay vẫn luôn giữ lại cho các lãnh đạo, nay lại tự mình sử dụng như vậy lỡ đụng phải lãnh đạo đúng lúc muốn tới dùng bữa thì phải làm thế nào?"
Đoàn Tinh Tinh ra vẻ lo nghĩ.

"Vậy sao? Tân Mỹ Dục này thực sự càng ngày càng chẳng ra sao", Điền Hồng nghe vậy thì sa sầm mặt mày..