Cự Long Thức Tỉnh

Chương 319: Ai Sai Cô Đến Giết Tôi?




Loại súng bắn tỉa này dự tính ban đầu thiết kế để nhằm vào mục tiêu có năng lực bảo vệ nhất định và uy lực vô cùng lớn như xe bọc thép, xe tăng, máy bay, công sự che chắn, thuyền bè.

Sát thủ cấp cao của Ám Ảnh - bậc thầy chơi đùa số phận Ryden mang theo nụ cười ung dung, hắn ta lấy một viên đạn đại bác cỡ nhỏ.

Viên đạn này được khắc hoa văn phức tạp, nó chảy ra một tầng ánh sáng lung linh màu xanh, trông vô cùng lộng lẫy.

“Thật sự là bảo bối của mình”.

Hai tay Ryden nâng viên đạn lên, mặt cảm thán đầy thích thú.

Viên đạn này do một vị thuật sư luyện kim dày công chế tạo, chữ khắc phía trên không chỉ nâng cao tốc độ, cũng có thể làm mất tiếng, hơn nữa sau khi bắn trúng mục tiêu, uy lực so được với pháo lớn.

Viên đạn này tổ hợp cùng Ba Đặc Lôi, đừng nói nó là súng bắn tỉa, nói nó là một pháo lớn di động thì hợp hơn.

Ryden mang theo nụ cười cuồng nhiệt, hắn ta nhẹ nhàng lắp viên đạn vào súng bắn tỉa, sau đó lại đặt súng bắn tỉa vào hộp đàn violin đặc biệt.

Bây giờ hắn ta chỉ cần tìm thấy con đường mục tiêu phải đi qua, sau đó tìm một nơi tốt nhắm bắn rồi nổ súng, vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ.

Vì hắn ta vô cùng tự tin về khẩu súng này, viên đạn kia đã tiêu tốn ba triệu euro, dù là tông sư, khi không có bất kỳ phòng ngự nào cũng không thể chống cự được uy lực của viên đạn này.

Dù anh có phòng bị, chỉ cần bị đạn này bắn trúng, trong nháy mắt cũng sẽ trọng thương, đến lúc đó mình chỉ cần ung dung bổ một đao là được.

Cùng lúc đó, một người phương tây khoảng chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, ăn mặc rất lịch lãm, ông ta xuống máy bay ở sân bay Tây Kinh, ngay sau đó gọi taxi đi đến khách sạn Hưng Đức cách phố Đông không xa, ông ta thuê một căn phòng để ở, mà tên đăng ký là Vladimir.

Nhân viên phục vụ giúp ông ta xách hành lý đến cửa, đồng thời mở cửa phòng cho ông ta.

Vladimir vô cùng lịch sự, ông ta cởi mũ gật đầu cảm ơn với người phục vụ và hào phóng đưa tờ một trăm tiền típ.

Nhân viên phục vụ mặt tươi cười nhận lấy, cúi đầu cảm ơn Vladimir.

Đi vào phòng, Vladimir ném hành lý lên trên giường, nhìn dòng xe chạy phía dưới, trên khuôn mặt từ đầu đến cuối mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Lúc này, ông ta chìa tay ra, trên bàn tay lập tức xuất hiện một cục máu tươi đỏ thắm giống như ngọn lửa nhảy nhót không dừng.

“Thật là nhiệm vụ có ý nghĩa, ám sát một tông sư, không biết hai đồng bọn khác của mình đã chuẩn bị thế nào rồi, thật khiến người ta mong đợi”, sát thủ cấp cao của La Sinh Môn, người thu hoạch Vladimir tao nhã nói.



Lục Hi chậm rãi lái xe, cho đến khi xác định được điểm dừng của Nidalee, lúc này anh mới quay đầu xe đi tới khách sạn Nidalee đang ở.

Trên đường, Lục Hi nhân tiện mua mấy bộ quần áo thường hàng vỉa hè, anh thay một bộ, chỗ còn lại thì ném vào vị trí không gian, sau đó chạy tới khách sạn.

Nửa tiếng sau, Lục Hi xuất hiện ở cửa phòng Nidalee.

Anh cười một tiếng, đưa tay gõ cửa.

“Ầm ầm ầm”.

“Ai?”

“Phục vụ”.

Nidalee quấn khăn tắm chạy ra mở cửa phòng, Lục Hi nhìn cô ta cười.

Nidalee mặt đầy kinh ngạc, cô ta nhảy về phía sau, lưng dính trên cửa sổ, cô ta dùng ánh mắt xanh lam cảnh giác nhìn Lục Hi.

Lục Hi chậm rãi đi vào, anh tự rót một ly sâm banh bên cạnh tủ rượu, sau đó anh nói: “Chào cô, nữ thợ săn cuồng dã xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Nidalee nhìn chằm chằm Lục Hi hồi lâu mới thoải mái cười một tiếng, giống như buông lỏng phòng bị, cô ta chậm rãi nói: “Anh Lục quả không hổ là tông sư, thật lợi hại, nhanh như vậy đã có thể tìm được tôi”.

“Tôi khá quen thuộc đường ở Tây Kinh này”, Lục Hi cười nói.

Nidalee biết những lời này của Lục Hi chỉ là đùa giỡn mà thôi, khi đó cô ta rất chắc chắn không có ai theo dõi mình nên mới chọn vào nơi này ở.

Nhất định Lục Hi đã dùng bí pháp nào đó không cho người khác biết để phong tỏa cô ta, đồng thời tìm đến nơi này.

Nidalee đi về phía trước hai bước, cô ta mang theo một tia ý cười trêu đùa: “Xem ra nhiệm vụ lần này đã hoàn toàn thất bại, không biết anh Lục có thể bỏ qua cho tôi không?”

Còn Lục Hi từ đầu đến cuối luôn mang theo nụ cười, anh vẫn uống sâm banh và nhìn cô ta.

Lục Hi buông sâm banh xuống, anh nói: “Thật ngại, ngắm quá say mê rồi”.

Lúc này, một cây giáo bằng xương đột nhiên đâm rách khăn tắm, trong nháy mắt đã đến trước mắt Lục Hi.

Trên mũi nhọn cây giáo không biết tên này toát lên ánh sáng màu lam yêu dị, đồng thời thiêu đốt một tầng đấu khí màu vàng, vô cùng xảo quyệt và uy thế.

Lục Hi cười, anh chìa tay túm được mũi giáo, ngay lập tức dùng lực lắc mạnh.

Nidalee cảm nhận được trên đầu cây giáo bằng xương kia có một luồng sức mạnh cực kỳ lớn truyền đến, cô ta không có cách nào chống đỡ được, chỉ đành buông tay bất đắc dĩ. Cô ta lùi lại phía sau, đập vỡ cửa sổ thủy tinh phía sau lưng.

Cùng lúc cô ta ra tay thì đã nghĩ xong đường lui, nếu không thể thuận lợi, cô ta lập tức chạy khỏi nơi này, vội vàng trở về nước, năng lực của cô ta đã không thể nào giết chết tên quái vật này.

Nhưng đúng lúc đó, Lục Hi lại quát lớn một tiếng: “Muốn chạy hả, ở lại cho tôi”.

Nói xong, tay phải của anh chìa ra, lập tức hóa thành một bàn tay khổng lồ giơ lên trời, siết chặt Nidalee đang muốn chạy trốn trong lòng bàn tay.

Ngay sau đó đập cô ta một cách hung hãn trên sàn nhà.

Lục Hi thu hồi tay phải, anh đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn Nidalee miệng mũi tràn đầy máu nằm trên đất, anh chậm rãi nói: “Bây giờ, có thể nói cho tôi biết là ai sai cô đến giết tôi?”

Lúc này, toàn thân Nidalee khớp xương đứt đoạn, bên trong bụng trọng thương, cô ta nhổ ra một ngụm máu tươi rồi cười thảm đáp: “Anh không biết quy định của sát thủ sao? Đó là không thể bán đứng người thuê”.