Có thể nói ra những lời này thì hiển nhiên đối phương cũng phải là một võ giả.
Tuy nhiên, Hoàng Sào cũng có sự tự tin của riêng mình.
Hành trình tu luyện võ đạo, ngoài sự khổ luyện còn cần phải có đủ tài năng và thời gian lĩnh hội nghiền ngẫm.
Từ nhỏ ông ta đã là người đứng đầu trong dòng họ, vô cùng giỏi võ nghệ, thậm chí còn chăm chỉ luyện tập ngày đêm, tuy hiện giờ ông ta vẫn chỉ là võ giả hậu thiên nhưng cũng đã sắp tiếp cận đến cảnh giới tiên thiên.
Ngay cả khi đụng phải một võ giả tiên thiên thì Hoàng Sào cũng có đủ tự tin để chiến đấu.
Lục Hi trông chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, cho dù có luyện võ từ trong bụng mẹ thì bất quá năng lực cũng chỉ đạt tới tầm đó, cho nên Hoàng Sào không hề sợ hãi một chút nào.
"Nhóc con, chỉ mới học được chút công phu mà đã dám đứng đây dõng dạc nói chuyện với tao, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là sức mạnh của võ giả hậu thiên".
Hoàng Sào vừa dứt lời liền tiến lên, ông ta rất cao lớn, chân rất dài, chỉ bước mấy bước là đã tới trước mặt Lục Hi.
"Tiếp một quyền của tao đi".
Hoàng Sào mạnh mẽ quát lên.
Một đường quyền cực mạnh đã được tung ra, một quyền này mang theo kình phong đánh từ trên đỉnh đầu Lục Hi đánh xuống.
Hoàng Sào có thân hình vô cùng cao lớn, trong khi đó Lục Hi lại đang ngồi, một quyền này tung ra tựa như núi cao giáng xuống, mang theo khí lực cuồn cuộn khiến cho không khí bên trên nắm đấm cũng rung động mạnh mẽ như đang gầm thét.
Cho dù Lục Hi là người sắt thì e rằng dưới một quyền này anh cũng sẽ bị đánh nát.
Tuy nhiên, Lục Hi chỉ âm thầm lắc đầu, khi anh còn làm lính đánh thuê thì anh đã là một cao thủ tiên thiên rồi, nếu không thì không biết anh đã phải chết ở ngoài chiến trường bao nhiêu lần.
Hơn nữa sau khi anh ăn thịt rồng và tu luyện Long Đằng quyết thì thực lực của anh lại càng tăng cao hơn nữa, hiện tại chính anh cũng không biết tu vi võ đạo của mình đang nằm ở bậc nào.
Chỉ có điều trong lòng anh vẫn rất rõ ràng, ngay cả khi có phải đụng độ với một tông sư thì anh cũng sẽ không hề nao núng chứ đừng nói tới một võ giả hậu thiên nhỏ nhoi.
"Muốn chết".
Nhìn thấy Hoàng Sào dùng toàn lực đánh tới thì Lục Hi cũng hết sức tức giận, anh chưa bao giờ mềm lòng với kẻ địch của mình.
Tử tế với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình.
Đây là tín ngưỡng mà Lục Hi luôn đặt lên hàng đầu.
Hai chữ "muốn chết" vừa thốt ra khỏi miệng thì Lục Hi đã đột nhiên đứng lên, anh thậm chí còn không quan tâm đến đường quyền đang giáng xuống đỉnh đầu mình mà đã thẳng tay tung một quyền vào ngực Hoàng Sào.
"Bốp!"
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, một quyền của Lục Hi đi sau nhưng đến trước, mạnh mẽ oanh tạc lồng ngực của Hoàng Sào.
"Hự!"
Hoàng Sào hộc máu bay ngược ra ngoài.
"Ông Hoàng".
Phù Đồ nãy giờ vẫn giống như một người câm nhưng cuối cùng cũng đã lên tiếng, nhanh chóng sải bước đến bên cạnh Hoàng Sào.
Vừa đỡ Hoàng Sào dậy hắn ta vừa lấy ra một con dao găm, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn nhìn chằm chằm Lục Hi.
Lúc này Phù Đồ đã vô cùng khiếp sợ, hắn ta biết rõ thực lực của Hoàng Sào, sau bao nhiêu năm lăn lộn ở trên đường phố Tây Kinh ông ta chưa từng gặp được địch thủ.
Có bao nhiêu cao thủ tự xưng nhưng khi đứng trước mặt Hoàng Sào đều chỉ giống như đám gà chó chạy loạn, thế mà người này chỉ cần một quyền là đã có thể khiến cho Hoàng Sào bị thương nặng, thực lực của người này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Máu không ngừng trào ra khỏi miệng Hoàng Sào, lẫn trong máu tươi còn có không ít thịt vụn, dường như nội tạng của ông ta đều đã nát hết cả ra, thương tích cực kỳ nghiêm trọng.
"Ông Hoàng, ông đi trước đi".
Thấy tình hình như vậy, Phù Đồ dứt khoát quyết định che chắn cho Hoàng Sào bỏ chạy, đồng thời cũng sẵn sàng liều chết, thực lực của Lục Hi tuyệt đối nghiền nát Hoàng Sào cho nên hắn ta cũng tự biết mình không phải là đối thủ của anh.
Tuy nhiên, mạng sống của hắn ta là do ông Hoàng ban cho, lần này hắn ta sẽ trả mạng cho ông ta.
Hoàng Sào nhìn Lục Hi hồi lâu, nghe được lời này của Phù Đồ thì cười khổ lắc đầu nói: "Không cần, chúng ta đi thôi, người ta sẽ không đuổi theo đâu".
Trong thâm tâm của Hoàng Sào biết rằng một quyền này đã lấy được mạng của mình, đối phương không cần phải ra tay thêm lần nữa, Phù Đồ ở lại chẳng qua cũng chỉ có thể chịu chết mà thôi.
Phù Đồ nghe xong cũng biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Lục Hi cho nên đã nhanh chóng giúp Hoàng Sào đứng dậy rời khỏi nơi này.
Với sự giúp đỡ của Phù Đồ, Hoàng Sào cố gắng đứng dậy nói: "Thế gian không thiếu anh hùng, hôm nay họ Hoàng tôi đã được mở rộng tầm mắt".
Lục Hi chắp tay sau lưng, đứng ở đó lạnh lùng nói: "Tôi đã cảnh báo ông từ trước rồi".
"Cảm ơn cậu đã cho tôi thời gian xử lý hậu sự".
Sau khi nói xong, Hoàng Sào ôm ngực gục hẳn về phía của Phù Đồ, hai người chật vật rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Lục Hi mới nhìn xuống nắm đấm của mình mà lắc đầu.
Kể từ khi anh ăn thịt rồng và tu luyện Long Đằng quyết thì sức mạnh của anh đã phát triển quá nhanh khiến cho anh thậm chí còn không thể khống chế được sức mạnh của chính mình.
Vốn dĩ anh không muốn giết Hoàng Sào, chỉ muốn đánh trọng thương ông ta để dạy cho ông ta một bài học, để ông ta sau này không dám tới quấy rầy mình nữa, đồng thời cũng cho Mục Duy Trân một lời cảnh cáo.
Tuy nhiên cuối cùng anh vẫn không kiểm soát được sức mạnh, đã trúng một quyền của anh thì Hoàng Sào hẳn là không còn sống được bao lâu nữa.
Hoàng Sào và Phù Đồ đã ra khỏi đường Triều Văn, cả hai chật vật đứng trên lề đường.
Hoàng Sào hộc máu nói: "Mau đón xe đưa tao đến biệt thự Nam Sơn".
Phù Đồ ngay lập tức đón một chiếc taxi, kéo người tài xế xuống, đỡ Hoàng Sào lên xe rồi phóng đi giữa tiếng la hét của người tài xế.
Trong lúc lái xe, hai hàng lông mày của Phù Đồ nhíu chặt.
Hắn ta biết vết thương của ông Hoàng rất nghiêm trọng, sinh mạng có thể chấm dứt bất cứ lúc nào, bọn họ phải nhanh chóng chạy tới chỗ đó tìm cao nhân có thể chữa trị cho ông Hoàng.
Trên đường đi hắn ta liên tục vượt đèn đỏ, nửa giờ sau chiếc xe taxi cuối cùng cũng đã dừng lại phía trước cổng lớn biệt thự Nam Sơn.
Hoàng Sào xuống xe, ôm lồng ngực đẫm máu bước tới phía trước cổng biệt thự, vừa hô lớn vừa hộc máu.
"Hoàng Sào, đứa con trai bị từ mặt của nhà họ Hoàng đến cầu cứu".
Hoàng Sào thật ra là người của nhà họ Hoàng, nếu như để võ giả khắp thiên hạ biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ chấn động đến thất kinh hồn vía.
Cổng lớn biệt thự đóng chặt, Hoàng Sào hộc máu, quỳ trước cổng chờ đợi.
Ông ta biết với thân phận hiện tại của mình thì không thể tùy tiện bước vào nhà họ Hoàng, như vậy chắc chắn sẽ mang lại phiền phức cho nhà họ Hoàng, ông ta chỉ có thể chờ người của dòng họ ra xử lý.
Một lúc sau, đèn trong sân bật sáng, cánh cổng bật mở, một ông lão chừng sáu mươi tuổi bước ra, xung quanh có hàng chục người cùng bước ra ngoài.
Ông lão đang mặc một bộ đồ ngủ và một chiếc áo choàng dài, có vẻ như ông ta đã nằm xuống thì phải đứng bật dậy một cách vội vàng.
Nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Sào, nét mặt của ông lão và đám người đi sau đều lộ ra vẻ nghiêm trọng..