Chỉ thấy Hoàng Sào sờ sờ cái đầu trọc của mình rồi cười lớn nói: “Tốt lắm, tụi mày đã nói như vậy thì tao cũng chẳng còn gì để nói”.
Vừa dứt lời thì Hoàng Sào liền tung một cú đấm trời giáng vào người Văn Thiên Vương, đồng thời cũng tung một cú đá về phía Quảng Thiên Vương.
"Bốp!"
"Bốp!"
Có hai tiếng nổ lớn vang lên.
Ngực của Văn Thiên Vương đã bị đấm xuyên thủng ra phía sau, trong khi đó Quảng Thiên Vương cũng đã bị đá bay ra ngoài, thân thể bị gấp làm đôi, mềm oặt rơi xuống đất.
Hai người còn chưa kịp trút hơi thở cuối cùng thì đều đã gục chết, không thể nào sống nổi.
Lúc này chỉ còn có Tăng Thiên Vương và Thọ Thiên Vương hai chân đều đã mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất kêu lên hoảng sợ.
“Ông Hoàng tha mạng, chuyện này không liên quan đến chúng tôi”.
Hoàng Sào hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu như chuyện này có liên quan đến tụi mày thì tụi mày nghĩ mình còn sống được đến giờ này sao?"
Ngay lập tức, Hoàng Sào quát lên: "Phù Đồ, lôi xác hai thằng này xuống băm cho chó ăn".
"Vâng".
Một giọng nói vang lên, sau đó từ trong góc phòng có một người đàn ông gầy gò bước ra giống như từ nãy đến giờ vẫn vô hình, hắn ta bước tới chỗ hai cái xác rồi lôi hai cái xác đi ra phía cửa sau.
Hai cái xác nằm trong tay của Phù Đồ trông có vẻ nhẹ như không.
Tăng Thiên Vương và Thọ Thiên Vương âm thầm liếc nhìn, không dám lên tiếng.
Bọn họ biết người này là đàn em của Hoàng Sào, nghe nói mười năm trước đã được Hoàng Sào nhặt về rồi đặt tên là Phù Đồ.
Công việc bình thường đều do Phù Đồ ra mặt xử lí, hắn ta là người được ông Hoàng cực kì tin cậy, cũng có thể nói Phù Đồ hoàn toàn có thể quyết định sống chết của bọn họ mà không cần ông Hoàng phải ra mặt.
Lần này Văn Thiên Vương cùng Quảng Thiên Vương vì một địa bàn mà âm thầm sống mái với nhau, chuyện này đã chọc cho ông Hoàng giận dữ cho nên mới đích thân ra tay, bọn họ cũng xem như là đáng đời.
Hai năm nay ông Hoàng thường xuyên ra bên ngoài thành phố Tây Kinh làm việc cho nên bốn người bọn họ mới được có chút thời gian thoải mái, nhưng Tăng Thiên Vương cùng Thọ Thiên Vương biết rõ thủ đoạn của ông Hoàng cho nên vẫn luôn luôn giữ cảnh giác, không dám gây rối.
Chỉ có hai tên ngốc còn lại dường như đã quên đi sự tồn tại của ông Hoàng cho nên mới dám tùy tiện lục đục nội bộ, đúng là chết chưa hết tội.
Một lúc sau Phù Đồ đã quay trở lại với hai bàn tay nhuốm đỏ.
Hoàng Sào lúc này mới nói: "Bảo thuộc hạ của hai thằng ngu đó tiến cử thêm hai người nữa rồi báo cáo với Phù Đồ".
"Vâng".
Tăng Thiên Vương và Quảng Thiên Vương đồng thanh lên tiếng.
“Mau cút đi, đêm nay tao còn có việc phải làm”, sau khi dặn dò xong thì Hoàng Sào liền mất kiên nhẫn nói.
Hai người kia nghe vậy thì vội vàng nói: “Ông Hoàng có việc gì cứ giao cho chúng tôi làm là được, ở Tây Kinh này làm gì có việc còn phải phiền ông Hoàng đích thân đi làm”.
Hoàng Sào cười lạnh nói: "Hai thằng vô dụng như tụi mày còn chưa đủ tư cách, biến đi".
Hai người kia nghe xong thì liền biết đây là chuyện lớn cho nên cũng không dám dài dòng nữa, vội vàng cúi đầu rời đi.
Sau khi hai người kia rời đi, Hoàng Sào lắc đầu quay sang nói với Phù Đồ: “Đám rác rưởi đó thật sự khiến cho tao cảm thấy phiền muốn chết”.
Phù Đồ chỉ gật đầu, nét mặt vô cảm.
Hoàng Sào nhìn Phù Đồ, bỗng nhiên cười nói.
“Đi thôi, tối nay mày đi theo tao làm việc, việc này là do một nhân vật lớn ở tỉnh Tây Bắc giao cho tao làm cho nên tao phải đích thân đến đó một chuyến”.
Phù Đồ gật đầu, hai người đi ra ngoài mà không bắt xe, chỉ chậm rãi đi bộ.
Khoảng một giờ sau Hoàng Sào cùng Phù Đồ đã đi đến đường Triều Văn, đứng trước cửa tiệm tạp hóa Vong Ưu.
Hai người đẩy cánh cửa gỗ đang mở hé ra, nhìn thấy Lục Hi đang ngủ say ở bên trong thì Hoàng Sào bất giác bật cười một tiếng.
Một tên lừa đảo nhỏ nhoi, dám lừa cả nhà họ Vân mà còn có can đảm ngủ yên giấc ở đây, tên này nếu như không phải là một kẻ cực kì ngu ngốc thì chắc chắn là một kẻ có lá gan cực kì to.
Chậm rãi bước vào tiệm tạp hóa, Hoàng Sào đặt tay lên lưng rồi nói với Lục Hi đang ngủ: “Có khách đến rồi, mau dậy đi”.
Hoàng Sào nói không quá lớn nhưng Lục Hi vẫn chậm rãi mở mắt ra, anh liếc nhìn Hoàng Sào một cái sau đó châm một điếu thuốc rồi nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Hoàng Sào cau mày, một lát sau mới nói: “Có người nhờ tao đòi lại một vật từ mày sau đó đánh tàn phế hai tay hai chân của mày, chắc là mày biết đó là vật gì đúng không?”
Lục Hi nghe vậy thì lắc đầu.
“Ông cứ đánh chết tôi không phải là xong rồi sao, đánh tàn phế hai tay hai chân thì còn thảm hơn bị đánh chết”.
“Ha ha, đó là ý của người ta, tao chỉ làm việc cho họ mà thôi.
Bây giờ mày muốn tự mình giao ra vật đó hay là muốn tao đánh mày tàn phế rồi mới giao ra?”
Nở nụ cười, Hoàng Sào nhìn Lục Hi nói.
“Tôi không giữ vật gì của ai cả, mà tôi cũng không muốn bị đánh tàn phế hai tay hai chân, vậy phải làm sao bây giờ?”
Lục Hi buồn bực nói.
“Ngoan cố! Xem ra cả đời này mày chỉ có thể tiếp tục kiếm sống bằng nghề ăn xin mà thôi”.
Hoàng Sào thấy một tên lừa đảo nhỏ nhoi dám trêu chọc mình thì hết sức phẫn nộ.
Lúc này, Lục Hi mới liếc Hoàng Sào một cái rồi nói.
“Tôi khuyên ông một câu, ông chẳng qua chỉ là võ giả hậu thiên mà thôi, không lợi hại hơn ai bao nhiêu, đừng phạm sai lầm”.
Hoàng Sào sửng sốt trong chốc lát.
Ở Hoa Hạ, võ giả chia làm các cấp bậc là võ giả ngoại gia, võ giả nội gia, võ giả hậu thiên, võ giả tiên thiên và tông sư.
Người có thể đạt được danh hiệu võ giả từ ngoại gia trở lên thì đã vượt qua thực lực của võ giả bình thường rất nhiều rồi, người nào cũng có sức mạnh phi thường.
Võ giả ngoại gia đã luyện ra được mình đồng da sắt, bất luận là sức mạnh hay khả năng chiến đấu đều hết sức cao cường, một mình đấu với mười mấy võ giả bình thường đều không thành vấn đề.
Võ giả nội gia thì đã tu luyện ra nội kình chân khí, một khi thi triển ra nội kình chân khí thì lực sát thương còn lợi hại hơn đao kiếm.
Võ giả hậu thiên thì kinh mạch toàn thân đã được quán thông, nội kình chân khí vận hành lưu loát không chút trở ngại, chỉ cần khẽ nhấc tay cũng có thể đả thương người khác.
Võ giả tiên thiên vừa có mình đồng da sắt vừa có nội công thâm hậu, vừa nhu vừa cương, chỉ cần dùng một chiếc lá cũng có thể đả thương người khác, chính là cao thủ hiếm có trong thiên hạ.
Mà người đạt tới cấp bậc tông sư thì đối với võ đạo đã có sự lí giải riêng của chính mình, ngộ ra được đạo của chính mình, thi triển ra được công phu võ đạo do mình sáng tạo, có thể nói tông sư chính là một tồn tại bất khả chiến bại.
Tìm khắp Hoa Hạ thì số lương tông sư chẳng qua cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, như vậy cũng đủ thấy tông sư là một tồn tại đáng sợ như thế nào.
Giờ phút này Lục Hi chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua liền có thể biết được tu vi võ đạo của Hoàng Sào, điều này đã khiến cho ông ta trở nên thận trọng hơn..