Cô ta vừa nói Sử Kiếm Ba đẹp trai nhà giàu cỡ nào, vừa nói bản thân không thèm coi Sử Kiếm Ba vào mắt như thế nào, chẳng qua là nể tình nên mới cho anh ta tới đây, bla bla.
Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ hoàn toàn không phải dạng tâm cơ sâu nặng như Cảnh Lăng Tuyên, bị cô ta nói cho hết hồn.
Mà không bao lâu sau, một người đàn ông đã xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Người này cao khoảng một mét bảy lăm, không béo không gầy, ngũ quan đoan chính.
Anh ta mặc áo sơ mi ngắn tay màu thiên thanh, quần tây ống rộng màu xám lông chuột, đôi giày da màu nâu sáng bóng, toát ra một khí chất rất lịch thiệp.
Người này chính là Sử Kiếm Ba mà Cảnh Lăng Tuyên nhắc đến.
Chỉ thấy Sử Kiếm Ba đi đến bên cạnh Cảnh Lăng Tuyên rồi nói: “Lăng Tuyên, em làm tôi tìm mãi đấy”.
Cảnh Lăng Tuyên nhìn lại, bĩu môi nói: “Tôi bảo anh đừng đến rồi mà anh cứ đòi đến cơ”.
“Chẳng phải vì đã lâu không gặp nên tôi nhớ em sao”.
Sử Kiếm Ba nói ra những lời nổi da gà khiến Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ đều che miệng lén cười.
Mà Cảnh Lăng Tuyên thì lườm Sử Kiếm Ba bằng một ánh mắt quyến rũ.
Ánh mắt này khiến Sử Kiếm Ba cảm thấy xương cốt đều mềm nhũn.
Lúc này, Cảnh Lăng Tuyên nói: “Dù gì cũng đến rồi, vậy tôi giới thiệu một chút, đây là Ngư Bạch, đây là Thịnh Tư Vũ, đều là bạn thân kiêm đồng nghiệp của tôi”.
Sử Kiếm Ba nghe vậy thì vội vàng tiến lên chào hỏi hai người.
Mà Lục Hi thì hoàn toàn bị ngó lơ, căn bản coi như là không khí, không thèm giới thiệu làm quen gì cả.
Ngư Bạch thấy vậy, vội vàng nói với Sử Kiếm Ba: “Đây là bạn của tôi, Lục Hi”.
Sử Kiếm Ba đánh giá Lục Hi một cái rồi lạnh nhạt chào hỏi.
Lúc này đã sắp đến bảy giờ, Cảnh Lăng Tuyên yêu kiều nói: “Đi dạo cả ngày rồi, đói thật đấy”.
Sử Kiếm Ba nghe vậy thì vội vàng nói: “Em muốn ăn gì nào, tôi mời, ăn ở đâu thì mời các người đẹp chọn”.
“Muốn ăn món Giang Hồ ở đây ghê, nghe nói mùi vị đặc biệt lắm, tiếc là hôm nay không ăn được rồi”.
Món Giang Hồ của Túy Giang Hồ nổi tiếng y hệt như phong cảnh nơi đây, cũng là nguyên nhân thu hút vô số khách du lịch tới đây, tiếc là hôm nay quá đông, nơi nào cũng đầy bàn, bọn họ không có chỗ.
Sử Kiếm Ba nhìn xung quanh, nói.
“Hôm nay có sự kiện lớn mà, ông lớn giang hồ tỉnh Tây Bắc cùng tề tụ, xem ra nơi này hết chỗ rồi, hay chúng ta đổi chỗ vậy, các em chọn đi”.
Lúc này, Cảnh Lăng Tuyên đột nhiên cười nói.
“Vậy hả, nhưng ban nãy anh Lục này lại nói sẽ đưa bọn tôi lên tầng 2 Ngũ Phụng lâu để ăn cơ đấy.
Hay là mời anh Lục đưa chúng ta lên đi, vừa được ăn lại vừa được xem tỉ võ thì thích lắm này”.
Cảnh Lăng Tuyên tuy cười là vậy nhưng gương mặt thì tràn ngập khinh thường, bởi cô ta không tin cái tên Lục Hi nhìn nghèo kiết xác này lại có thể đưa họ lên tầng 2.
Sử Kiếm Ba nhìn Lục Hi một lượt, cười khà khà.
“Người anh em, anh có biết trên đó là ai không mà dám nói vậy?”
Lục Hi nhướng mày: “Sao, anh thì biết à?”
Anh thấy cái tính nết của Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên y hệt nhau, cho nên cũng chẳng muốn nói chuyện lịch sự làm gì.
Đúng là vật họp theo loài, bảo sao mà có thể thành đôi.
Sử Kiếm Ba ho khan một tiếng rồi nói.
“Tuy tôi chỉ là doanh nhân bình thường, nhưng lại rất yêu võ công Hoa Hạ, có quan tâm sâu sắc đến chuyện trong giang hồ.
Hôm nay là Lâm tông sư Lâm Tiêu – người đứng đầu giới võ đạo tỉnh Tây Bắc mở tiệc mời một cao nhân họ Lục đến.
Nghe nói anh Lục này đã là cao thủ tông sư rồi đấy”.
“Đây là buổi tiệc gặp mặt của hai đại tông sư, cho nên hôm nay nơi này mới huyên náo như vậy.
Anh có biết tông sư là gì không? Tông sư chính là sự tồn tại vô địch, là cao nhân người người tôn trọng.
Chỉ dựa vào thân phận này của tôi cũng không dám đi làm phiền rồi.
Anh bạn à, anh nói hơi quá rồi đấy”.
Sử Kiếm Ba kiêu ngạo nói, lên lớp cho Lục Hi một bài, thuận tiện cũng khoe mẽ bản thân học cao trước mặt ba người đẹp.
Lục Hi nghe vậy thì cười nói: “Cho hỏi thân phận huynh đài là?”
“Có gì đâu”, Sử Kiếm Ba tự tin nói: “Tổng giám đốc công ty điện tử Hi Phổ, công ty không lớn, giá trị vài trăm triệu thôi ấy mà”.
Công ty điện tử Hi Phổ cũng là công ty có tiếng ở thành phố Nam Uy.
Sử Kiếm Ba cũng gọi là oai phong, có tư cách kiêu ngạo trước mặt người khác.
Nghe vậy, Lục Hi lắc đầu.
Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên đúng là có tính nết hệt nhau: khoe khoang, thích tự sướng và phù phiếm.
Sử Kiếm Ba thấy Lục Hi lắc đầu thì khó chịu, đang định lên tiếng thì nghe thấy một trận vỗ tay ầm ĩ và tiếng kêu “ôi” của Cảnh Lăng Tuyên.
Mấy người quay đầu lại thì thấy có một cô nhóc vì vui vẻ vỗ tay nên kích động thái quá, vô tình giẫm lên chân Cảnh Lăng Tuyên.
Chỉ thấy giày cao gót màu bạc của Cảnh Lăng Tuyên dính một vết bẩn.
“Làm sao đấy hả, bị mù à?”, Cảnh Lăng Tuyên đau lòng mắng chửi.
Cô bé đứng vững lại thì nhìn người mình vô tình giẫm phải, liên tục nói: “Em xin lỗi, em xin lỗi, em không cố ý ạ”.
“Xin lỗi là xong à? Đây là hàng hiệu đấy, bị giẫm vào thế này thì sao mà đeo được nữa?”
Cảnh Lăng Tuyên cao giọng chỉ vào chỗ vết bẩn trên đôi giày.
Cô gái nhìn thấy vết bẩn kia, bèn vội vàng móc khăn giấy ra và nói: “Em xin lỗi, để em lau cho chị ạ”.
Nói xong, cô bé cúi người định lau giày cho Cảnh Lăng Tuyên.
Nhưng Cảnh Lăng Tuyên lại đẩy cô bé ra, hung ác nói.
“Ai cho lau mà lau? Giày này hỏng rồi đấy, đền cho tôi đi, tôi mua mất hơn năm ngàn đấy”..