Nói cách khác, bạn có bao nhiêu sức mạnh thì nội tạng cũng có thể chứa bấy nhiêu sức mạnh đó, sẽ không thể xảy ra loại chuyện này được.
Lục Hi nhìn thi thể, anh rơi vào trầm tư.
Lúc này, Tần Lam và Vân Khả Thiên đi tới, còn hai người Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ bị dọa sợ ôm nhau đứng một chỗ, không dám nhìn về phía bên này.
“Cái gì vậy?”, Tần Lam hỏi.
Lục Hi lắc đầu nói: “Chết rồi”.
“Đầu mối lần này lại đứt”, Vân Khả Thiên thở dài nói.
Bóng đen này chắc chắn không phải chủ mưu, người phía sau sắp đặt chuyện này vẫn chưa nổi lên mặt nước đâu.
Đáng tiếc rằng gã chết rồi, đầu mối cũng bị cắt đứt.
Lúc này, Lục Hi hừ lạnh một tiếng nói: “Cho dù chết cũng phải nhổ ra cho ông đây ít đồ”.
Hai tay Lục Hi ôm trước ngực, trong miệng bắt đầu đọc một chuỗi âm thanh kỳ quái.
Không bao lâu, trên thi thể bay lên từng luồng ánh sáng màu xanh, dần dần ở trong tay Lục Hi hình thành một quả cầu sáng, trong quả cầu từ từ xuất hiện từng bức ảnh.
“Thời gian chảy ngược!”
Đây là một loại trong pháp thuật Long Ngữ có thể truy tìm hình ảnh cuối cùng trên người vừa chết không lâu, mà độ dài ngắn của hình ảnh này quyết định bởi người sử dụng thời gian chảy ngược, pháp lực thâm hậu ra sao.
Lúc này, chỉ thấy trong quả cầu sáng màu xanh lam xuất hiện một tòa kiến trúc đổ nát, trong tòa kiến trúc có hai bóng dáng màu đen, dường như hai người đang nói gì đó, một bóng đen trong đó đã rời đi, mà nơi bóng đen đó đến chính là hướng này, cũng có thể phán đoán ra người chết trước mắt là bóng đen trong hình ảnh.
Lục Hi buông lỏng hai tay, quả cầu màu xanh lam tan đi, hình ảnh biến mất.
Trên trán Lục Hi cũng chảy ra từng tầng mồ hôi mịn.
Pháp thuật Long Ngữ thần bí mạnh mẽ, mới sử dụng thời gian chảy ngược này được mười mấy giây đã hút một nửa pháp lực trong rồng tinh, khiến Lục Hi cảm thấy mệt mỏi khó mà duy trì tiếp được.
Nhưng cuối cùng đã tìm thấy được đồng bọn của gã, theo con đường bóng đen này đi, Lục Hi đã đoán ra được tòa kiến trúc kia ở đâu.
Anh nhìn về phía Tần Lam và nói: “Cô bảo vệ đưa bọn họ về nhà, tôi đi tìm đồng bọn của gã”.
Tần Lam gật đầu, còn Lục Hi cứ như vậy tung người, nhảy vọt cao mười mấy trượng rồi chạy như điên.
Lúc này, Tần Lam kéo Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ đang trợn tròn mắt, bốn người ngồi trên xe Vân Khả Thiên, bắt đầu đi về.
…
Lúc này, bên trong nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô Tây Kinh.
Một người toàn thân mặc áo choàng dài màu đen lấy ra một vật kim loại hình tròn lớn từ trong lồng ngực ra, ấn nút phía trên.
Vật kim loại này chậm rãi bay lên, trôi lơ lửng trên không trung, tỏa ra mười một chùm ánh sáng màu lam.
Một lát sau, mười một người lối ăn mặc giống nhau xuất hiện trong chùm ánh sáng màu lam.
Bọn họ đều mặc áo choàng dài màu đen, dùng chụp đầu che mặt, ẩn núp trong bóng tối nên không thấy rõ diện mạo.
“Sứ đồ mười hai tôn kính, xin hỏi ông gọi chúng tôi có chuyện gì?”
Một bóng đen trong đó giọng khàn khàn hỏi.
Bóng đen được gọi là sứ đồ mười hai nói.
“Sứ đồ thứ nhất tôn kính, chào các vị sứ đồ”.
Nói xong, sứ đồ mười hai đặt tay phải trước ngực, khom người hành lễ, mọi người cũng đáp lễ.
Lúc này, sứ đồ mười hai mới lên tiếng.
“Vừa nãy, hộ vệ của tôi đã chết rồi”.
“Sao có thể chứ, ở thế giới này bọn họ gần như không có đối thủ”, có người kinh ngạc hỏi.
“Đúng, trước đó tôi cũng cho là như vậy”, sứ đồ mười hai nói.
Lúc này sứ đồ thứ nhất nói: “Chuyện gì xảy ra thế, hãy nói cho mọi người biết”.
Sứ đồ mười hai gật đầu nói.
“Mọi người cũng biết nhiệm vụ lần trước của tôi đã thất bại, do một người tên Lục Thiên Hành gây nên, tôi lần theo tung tích của hắn ta đến chỗ này, thông qua quan sát đánh giá, tôi cho rằng tương lai hắn ta sẽ uy hiếp đến chúng ta, vì vậy tôi cho hộ vệ đi giết hắn ta, kết quả ra sao chắc hẳn không cần tôi nhiều lời nữa”.
Sứ đồ mười hai nói xong, mọi người đều rơi vào im lặng.
Một lát sau, vẫn là sứ đồ thứ nhất nói: “Ông dựa vào đâu mà cho rằng hắn ta sẽ uy hiếp chúng ta?”
“Tôi cũng không rõ, đây chỉ là cảm giác”, sứ đồ thứ mười hai đáp.
Lại im lặng một hồi, sau đó sứ đồ thứ nhất nói: “Chuyện này đã thông báo cho hội trưởng rồi, để hội trưởng quyết định xem làm thế nào”.
Mọi người rối rít gật đầu.
Lúc này, bọn họ rối rít nâng tay trái lên, ấn vào trên chiếc nhẫn, hồng ngọc trên nhẫn phát ra ánh sáng, sau đó vụt tắt.
Tiếp đó chính là màn chờ đợi trong im lặng, sau khoảng chừng năm sáu phút, chiếc đĩa kim loại trên không trung tỏa ra một chùm ánh sáng cực lớn.
Ngay sau đó, một ông già ngồi trên chiếc ghế bập bênh bằng gỗ, xuất hiện trong chùm ánh sáng.
Lão già này có một khuôn mặt của người phương tây, tuổi tác khoảng chừng tám mươi chín mươi tuổi, cặp mắt nhìn đục ngầu vô thần, râu dê màu vàng đen, cả người giống như sắp chết, không còn sức sống.
Thời điểm lão ta ta vừa xuất hiện, mười hai sứ đồ đồng loạt khom người hành lễ nói.
“Chào ngài hội trưởng tôn kính, sứ đồ của ngài gửi đến lời thăm hỏi sức khỏe chân thành nhất”.
Đột nhiên lão già ho khan mấy tiếng, giống như không thở nổi thì sẽ ho đến chết, khiến cho người ta lo lắng.
Mãi một hồi lâu mới khôi phục lại.
Chỉ thấy lão ta tựa vào ghế bập bênh, uể oải nói: “Các vị sứ đồ, mấy người có chuyện gì thế”.
“Thưa ngài hội trưởng, hộ vệ của sứ đồ mười hai đã chết rồi, chúng tôi cảm thấy phải báo cáo cho ngài”.
Sứ đồ thứ nhất nói.
“Ồ”, lão già giống như sắp chìm vào giấc ngủ đáp lại một tiếng: “Vì sao thế?”
Lúc này sứ đồ mười hai nói.
“Thưa ngài hội trưởng tôn kính, nhiệm vụ lần trước của tôi bị một người tên Lục Thiên Hành phá hư dẫn đến thất bại, tôi cảm thấy hắn ta có thể uy hiếp được chúng ta, vì vậy tôi đã sai hộ vệ đi giết hắn ta, nhưng hộ vệ đã thất bại rồi”..