Lục Hi cau mày: “Sự việc còn phức tạp hơn tôi tưởng tượng, tạm thời còn chưa có manh mối".
"Không cần vội, đợi tôi tốt hơn chúng ta cùng nhau giải quyết việc này”, Tần Lam lạnh lùng đáp.
Một người tính tình nóng nảy như Tần Lam vô duyên vô cớ bị người khác đánh bị thương tất nhiên muốn đích thân báo thù, nếu không cô thực sự nuốt không trôi cục tức này.
Lục Hi mỉm cười: “Cũng được, chuyện này lại có chút phức tạp cũng không thể vội vàng được, tôi đi điều tra trước, cô dưỡng thương cho thật tốt, đợi cô hồi phục chúng ta cùng nhau lôi hung thủ ra ngoài ánh sáng để cô trút giận".
Tần Lam lần này không đáp lại, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Một lúc sau, Tần Lam bỗng nhiên hỏi: “Có thể kêu tên nhóc này trở về rồi tìm một người khác tới được không?”
Lục Hi nghe vậy liền ngẩn người: “Tại sao? Tôi thấy anh ta hầu hạ cô rất tốt mà, đường đường là con trai của nhân vật đứng đầu tỉnh ủy còn đút cơm cho cô cô còn không biết đủ à?”
Tần Lam bứt rứt một hồi tựa hồ đang che giấu lời khó nói.
Lục Hi bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Một lúc sau, Tần Lam rốt cuộc không nhịn được mà nói: "Bà đây tốt xấu gì cũng là một người phụ nữ, anh ta ở lại đây rất bất tiện”.
Tần Lam mấy ngày nay cũng vô cùng xấu hổ.
Cô bị thương nặng, từ ngực đến thắt lưng đều bị cố định, căn bản không thể cử động, nhu cầu vệ sinh đều cần có người phục vụ.
Mà một người đàn ông như Vân Khả Thiên lại dọn nước tiểu cho cô, cho dù tính cách của cô hào sảng cũng không tránh khỏi không được tự nhiên, cô vài lần muốn Vân Khả Thiên gọi một người phụ nữ tới giúp cô, anh ta đều không đồng ý.
Một người nằm bất động trên giường bệnh như Tần Lam cũng bất lực, hiện tại thấy được Lục Hi, cuối cùng cũng không nhịn được một lần nữa đưa ra yêu cầu này.
Lục Hi nghe vậy lại đứng hình, một hồi sau mới bật ra một tràng cười cổ quái.
Sau đó quay sang nói với Vân Khả Thiên: “Tôi còn chưa ăn sáng nên phải đi đây, hai người cứ tự nhiên”.
Anh tuyệt nhiên không ngờ tới, Vân Khả Thiên lại sẽ vừa ý cô khủng long bạo chúa này, thực sự khá nằm ngoài dự liệu của anh.
Tuy nhiên gia cảnh và nhân phẩm của Vân Khả Thiên đều không có vấn đề, nếu có thể sánh bước cùng Tần Lam, anh cũng vô cùng vui mừng.
Là bạn chiến đấu, mọi người đều cùng vào sống ra chết, Tần Lam có thể tìm được một mái ấm anh đương nhiên vui vẻ.
Ngay khi Lục Hi muốn quay người rời đi, chuông điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên, rút ra xem thấy là Hoắc Tư Duệ gọi tới liền nghe điện, khoảng thời gian này Hoắc Tư Duệ vẫn luôn bận rộn việc của siêu thị Giai Mĩ, hai người họ cũng đã lâu không gặp mặt.
“Alo".
"Anh Lục, tôi Hoắc Tư Duệ đây”.
“Tôi nói này chủ tịch Hoắc, chúng ta có thể đừng khách sáo như vậy nữa không, tôi cảm thấy rất không thoải mái đó”.
“Được thôi, anh Lục, trưa nay có một tiệc rượu, anh đến tham gia cùng chúng tôi nhé".
“Không có hứng thú, tôi sẽ không đi đâu”.
“Anh Lục, lần này là lễ mừng công của tập đoàn Giai Mĩ, anh thế nhưng là người có công lao lớn nhất trong chuyện này, anh nhất định phải tới”, Hoắc Tư Duệ hờn tủi nói.
Nghe thấy giọng nói gần như van xin của Hoắc Tư Duệ, Lục Hi không biết làm sao chỉ lắc đầu nói: “Vậy được, tôi sẽ tới đó một chuyến”.
Buổi trưa mười một giờ, Hoắc Tu Chi lái xe dẫn theo Dương Di Văn cùng Phương Nhã Đình đến khu biệt thự bên hồ Quy Tâm.
Đây là nơi tập trung những người giàu có ở Tây Kinh, toàn bộ khu biệt thự được xây dựng vây quanh hồ Quy Tâm với vị trí địa lý ưu việt, cảnh sắc tươi đẹp, những doanh nhân có chút thân phận tại Tây Kinh đều sẽ lựa chọn mua biệt thự ở đây.
Đỗ xe xong, Hoắc Tu Chi đưa hai người tiến vào một trong số những tòa biệt thự.
Đại sảnh rộng rãi của biệt thự được trang trí hoa lệ, trên bàn trà bảy sẵn đủ các loại hoa quả tươi cho khách dùng.
Lúc này chưa có nhiều người tới, chỉ tầm bốn năm người, mọi người đều đang ở trong phòng khách tán gẫu cười nói.
Hoắc Tu Chi biết rằng những người tới đây về cơ bản đều là những người tầm cỡ trong giới kinh doanh tại Tây Kinh.
Tập đoàn Giai Mĩ nổi lên như một thế lực mới với hoạt động thử nghiệm ba ngày đã tạo nên kỳ tích doanh thu, vững vàng trở thành công ty dẫn đầu ngành siêu thị.
Với sự phát triển thần tốc của Giai Mĩ ở thời điểm trước mắt, chủ tịch của Giai Mĩ, cũng chính là em họ của Hoắc Tu Chi hắn, đã vươn lên trở thành một trong mười nữ doanh nhân giàu có nhất toàn quốc nhờ chuỗi siêu thị Giai Mĩ này.
Cùng là thương nhân, bọn họ rất vui mừng khi nhận được lời mời từ chủ tịch của Giai Mĩ, giữa những thương nhân như họ chỉ có thúc đẩy giao lưu mới càng có cơ hội phát tài.
Hoắc Tu Chi nhìn người tới liền nhận ra một trong số đó, là thương gia giàu có của Tây Kinh, liền nói với Dương Di Văn và Phương Nhã Đình: “Hai người đi uống chút gì đó đi, tôi qua đó chào hỏi một lát”.
Hai người gật đầu, Hoắc Tu Chi cũng đi tới bắt chuyện cùng vài người.
Là sinh viên hàng đầu tại đại học Cambrigde, sau khi từ nước ngoài trở về liền được Hoắc Tư Duệ bổ nhiệm làm tổng giám đốc tại thành phố Thượng Kinh, trở thành giám đốc của nơi trọng yếu này là điều khiến Hoắc Tu Chi luôn cảm thấy tự hào và có sự tự tin tương đối vào bản thân, trò chuyện với những nhân vật lão làng trong giới kinh doanh này cũng tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Hoắc Tu Chi vừa cười nói với khách mời, vừa lén lút quan sát Dương Di Văn và Phương Nhã Đình.
Theo đánh giá của hắn ta, Dương Di Văn gần như đã là vật trong tay, mà Phương Nhã Đình có lẽ còn cần phải tiêu phí nhiều công sức hơn.
Nhưng không cần gấp gáp, chơi đùa như vậy mới thú vị.
Tại Cambrigde, dựa vào thân hình và vẻ ngoài điển trai của mình hắn đã mê hoặc không ít các cô gái ngoại quốc, hai cô nhóc này căn bản không mang lại cho hắn cảm giác có bất kỳ độ khó nào.
Dương Di Văn lúc này đang ngưỡng mộ nhìn ngắm đại sảnh rộng lớn được trang hoàng lộng lẫy, nói với Phương Nhã Đình đứng cạnh: “Thật là quá xa xỉ, lúc nào mình mới có thể ở trong một ngôi nhà như vậy đây!"
Phương Nhã Đình lắc đầu: “Cậu ấy à, làm việc chăm chỉ thì cái gì cũng có”.
Dương Di Văn xem thường đáp.
“Chỉ dựa vào công việc của chúng ta, sợ rằng cả đời này cũng không có hy vọng, nhưng cậu thấy Hoắc Tu Chi kia thế nào? Sinh viên ưu tú của Cambridge, còn là anh họ của chủ tịch Hoắc, nếu anh ta cưới mình thì phần đời còn lại của mình cũng không phải âu sầu nữa”.
Dương Di Văn vụng trộm nhìn sang Hoắc Tu Chi, người đang ba hoa khoác lác cùng các khách mời, trưng cầu ý kiến của Phương Nhã Đình.
Phương Nhã Đình liền lắc đầu, chỉ đáp:
“Người ta là sinh viên xuất sắc của đại học nổi danh làm sao có thể nhìn trúng những người tốt nghiệp từ đại học bình thường như chúng ta, cậu đừng mơ mộng nữa, còn có, mình cảm thấy anh ta có chút không đáng tin đâu”.
“Không đáng tin cậy?”, Dương Di Văn kinh ngạc hỏi: “Mình cảm thấy anh ta rất tốt mà, có thể nói là bạch mã hoàng tử đó”.
Phương Nhã Đình lại lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Cô ta cũng không biết Hoắc Tu Chi có chỗ nào không tốt, đây chỉ là một loại cảm giác, rất kỳ diệu..