Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1062




Chương 1062

Lúc này, sắc mặt của gia tộc Thiên Diệu và Diệp Phùng Xuân đều vô cùng thảm hại.

Lục Thiên Hành không ngờ lại là giáo quan của Viêm Long, tổng giáo quan của lính đặc chủng Hoa Hạ, một vị tướng quân thực thụ.

Chỉ thân phận này thôi thì gia tộc Thiên Diệu bọn họ đã không thể trêu vào được rồi. Gia tộc bọn họ có lớn đến mấy thì cũng không dám đối đầu hay khiêu khích quân đội, vì như vậy khác nào khiêu khích quốc uy Hoa Hạ. Tuy gia tộc Thiên Diệu được xưng là gia tộc số một Hoa Hạ, thế nhưng ở trước mặt con quái vật khổng lồ của quốc gia thì bọn họ chẳng là cái thá gì.

Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ thở dài một tiếng, đi lên khom lưng hành lễ với Lục Hi: “Cậu Lục, Thiên Diệu Linh Vũ tôi có mắt không tròng, đắc tội cậu, bây giờ xin tùy ý cậu Lục trừng phạt, Thiên Diệu Linh Vũ tôi nhận tội”.

Giờ phút này, Thiên Diệu Linh Vũ giống như già đi mấy chục tuổi, trở thành một ông già gần đất xa trời, mà đám người của gia tộc Thiên Diệu thấy đại chấp sự nhún nhường như thế cũng đều thấy hổ thẹn.

Gia tộc Thiên Diệu bọn họ trước giờ chưa bao giờ phải khiêm tốn như thế, hôm nay lại bị một Lục Thiên Hành ép cho không dám ngẩng đầu, thật sự là khó mà chấp nhận.

Nhưng sự thật rành rành ra như thế, không chấp nhận cũng không được. Sức mạnh của Lục Thiên Hành quá nghịch thiên, đánh bại của đại chấp sự Thiên Diệu Khang, Thiên Diệu Linh Vũ, lại dùng võ lực tuyệt thế để phá diệu quang sát trận, gia tộc Thiên Diệu không còn ai cản nổi anh nữa.

Hơn nữa, ngay cả lính đặc chủng mà Diệp Phùng Xuân mời đến cũng bị Lục Thiên Hành đuổi đi, Lục Thiên Hành lại còn là thiếu tướng, giáo quan Viêm Long, tổng giáo quan lính đặc chủng Hoa Hạ. Gia tộc bọn họ đã không còn năng lực đánh trả nữa.

Thiên Diệu Linh Vũ làm như vậy cũng là không còn cách nào khác. Bọn họ hiểu được, chẳng qua bọn họ chỉ cảm thấy chua xót trong lòng mà thôi.

Lục Hi lạnh lùng nhìn đám người của gia tộc Thiên Diệu, anh nhìn đến đâu thì đám người né tránh đến đó, không ai dám đối diện với Lục Hi.

Mà khi Lục Hi nhìn đến Diệp Phùng Xuân, gương mặt vốn đang trắng bệch của ông ta càng thêm kinh hãi hơn, cả người run rẩy.

Lục Thiên Hành mạnh mẽ tuyệt thế, thân phận còn rợn cả người, ông ta không thể nghĩ ra nổi mình phải mời ai thì mới chặn được Lục Hi.

Lúc này, Lục Hi nhìn ông ta, chậm rãi nói: “Diệp Phùng Xuân, rốt cuộc tôi nên trừng phạt ông thế nào đây”.

Diệp Phùng Xuân nghe Lục Hi nói vậy, run rẩy cả người, nhưng vẫn nói: “Lục Thiên Hành, cậu làm con trai tôi bị thương, bức chết An Gia Thần, đánh An Trung bị thương, tôi chỉ báo thù thôi, tôi có gì sai chứ?”

Lục Hi nghe vậy, lập tức nhìn chằm chằm ông ta.

“Ông còn dám nói thế à? Con trai ông chưa biết rõ ngọn ngành mà đã muốn đánh gãy chân tôi, tôi nể tình phạt nhẹ, ông lại mời An Trung và An Gia Thần đến, muốn đưa tôi vào chỗ chết, rồi liên hợp với gia tộc Thiên Diệu đối phó tôi. Giờ ông lại đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi?”

Diệp Phùng Xuân bị Lục Hi nói cho á khẩu.

“Đều nói lương y như từ mẫu, nhưng ông lại không phân rõ trắng đen như thế thì đúng là nên bị nghiêm trị”, Lục Hi lạnh lùng nói.

Diệp Phùng Xuân nghe vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Lúc này Lục Hi bấm tay ra bắn, một luồng kình khí đánh vào cơ thể Diệp Phùng Xuân, Diệp Phùng Xuân tức khắc cả kinh.

Sắc mặt ông ta bỗng nhiên biến đổi, trở nên vặn vẹo, cả người ngã xuống mặt đất, đau đớn kêu to lên, không ngừng lấy tay cào vào ngực mình giống như có thứ gì đang cắn vào trái tim của ông ta.

Người của gia tộc Thiên Diệu nhìn Diệp Phùng Xuân thê thảm như vậy thì đều đổ mồ hôi lạnh, chỉ sợ người tiếp theo sẽ chính là bọn họ.