Chương 1055
Lục Hi quét mắt một vòng, sau đó nói: “Gia chủ nhà các người đâu?”
Thiên Diệu Linh Vũ cười lạnh một tiếng nói: “Đối phó với cậu còn cần gia chủ chúng tôi ra tay?”
Lục Hi nghe vậy, anh cười ha ha một tiếng: “Cũng không đến nỗi, bại tướng như ông cùng với mấy tên rác rưởi này là đối thủ của tôi hả, nếu vậy thì quả thực tôi không có hứng thú đâu”.
“Đừng có ngông cuồng, lần trước tha cho cậu đi là do cậu may mắn. Lần này cậu cho rằng sẽ đơn giản như vậy sao?”, Thiên Diệu Linh Vũ vỗ tay vịn bên ghế ngồi, tức giận nói.
Lục Hi thấy vậy, anh chậm rãi nói: “Hay là bảo Thiên Diệu Chân ra đi, nếu không thì trông các ông sẽ rất khó coi đấy”.
Nói thật cộng toàn bộ đám người này lại, Lục Hi cũng chẳng buồn để trong mắt, nếu không phải kiêng nể ảnh hưởng quá lớn thì một chiêu Lục Hi cũng có thể diệt được bọn họ.
Mà những người này còn không biết điều, lại còn sủa gâu gâu điên cuồng ở đây, anh đã hơi mất kiên nhất.
Lúc này, Diệp Phùng Xuân từ phía sau đi ra nói với Lục Hi: “Lục Thiên Hành, mày đừng phách lối, hôm nay nơi này chính là chỗ chôn của mày đấy, Diệp Phùng Xuân tao là người đầu tiên thề không bỏ qua cho mày”.
Lục Hi lạnh lùng liếc nhìn Diệp Phùng Xuân, anh khẽ gật đầu nói: “Diệp Phùng Xuân, ông vài ba lần tìm đến tôi gây chuyện, tôi đã không thể nhịn nổi ông được nữa, nếu còn dài dòng, đừng trách tôi sẽ không coi trọng thể diện thần y của ông nữa”.
Lục Hi cũng nể ông ta cả đời hành nghề chữa bệnh cứu người, làm chuyện tích đức, vậy nên không muốn so đo với ông ta, nhưng Diệp Phùng Xuân này nhiều lần làm phiền, Lục Hi cảm thấy đã không thể nhịn được nữa.
Lúc này, Diệp Phùng Xuân nói.
“Ngông cuồng, mày làm con trai tao bị thương, bức chết bạn thân của tao, đánh trọng thương An Trung. Những món nợ này tao còn chưa tính sổ được với mày đầu, mày lại còn có mặt mũi nói nhịn tao lâu?”
Lục Hi lắc đầu, anh không thèm quan tâm ông ta nữa, mà nói với Thiên Diệu Linh Vũ: “Mau bảo Thiên Diệu Chân ra đi, tôi hết kiên nhẫn rồi”.
“Cần gì gia chủ nhà tôi ra tay, cậu nhìn xem đây là gì. Ra tay”.
Thiên Diệu Linh Vũ ra lệnh một tiếng, đám người sau lưng ông ta đột nhiên thắp lên một tầng chân khí, sau đó vận chuyển toàn bộ sức mạnh vào trong pho tượng kia.
Lục Hi ngẩn ngơ, anh chỉ cảm thấy pho tượng kia đã động đậy một chút, sau đó một luồng khí thế hào hùng lan ra từ trên pho tượng, bao phủ toàn bộ quảng trường.
Lục Hi nhướng mày, anh đã ngửi ra một chút khí tức nguy hiểm.
Đúng lúc đó, đám người của gia tộc Thiên Diệu giống như không cần mạng, bọn họ điên cuồng rót chân khí vào trong pho tượng, mà luồng khí tức nguy hiểm kia thì càng ngày càng đậm.
Lúc này, đột nhiên Lục Hi ngẩng đầu, trên đỉnh đầu cách anh trăm trượng xuất hiện một thanh kiếm lớn treo ở trên cao.
Mà thanh kiếm lớn kia vẫn đang không ngừng lớn mạnh. Đồng thời Lục Hi phát hiện mình đã bị thanh kiếm lớn kia phong tỏa, không thể bị xê dịch.
Một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm bao trùm Lục Hi, anh quát lên: “Hai cô lui về phía sau”.