Chương 1046
Lục Hi gật đầu: “Ra là Chân Nhi, tôi là Lục Thiên Hành, bọn họ là bạn tôi”.
Chân Nhi gật đầu, không nói thêm gì.
Sau vài giây im lặng, Miwa Nozaki phản ứng lại đầu tiên, nói: “Anh Lục và cô Chân Nhi có việc riêng nên chúng tôi không làm phiền nữa vậy”.
Hoắc Tư Duệ cũng nhận ra, vội nói: “Hai người nói chuyện đi, chúng tôi về nghỉ đây”.
Sau đó, cả hai chào tạm biệt rồi rời khỏi phòng.
Sau khi bọn họ đi, Chân Nhi mới bỏ mũ ra, để lộ gương mặt tuyệt mỹ của mình.
“Lần này đến là muốn cảm ơn ân cứu mạng của anh Lục, mong anh nhận một vái của tôi”.
Chân Nhi nói xong, khẽ vái một cái.
Lục Hi vội đỡ cô ta dậy, nói: “Đều là người trong võ đạo, không cần đa lễ như vậy”.
Hai người ngồi xuống, Lục Hi pha một ly trà cho Chân Nhi.
Chân Nhi nâng ly trà lên, vẫn chưa uống trà thì một luồng khí lạnh đã đóng băng cốc trà nóng thành khối băng.
“Tôi xin lỗi, vừa mới khôi phục lại nên không khống chế được sức mạnh, mong anh không trách”, Chân Nhi nói rất chân thành, nhưng khí lạnh trên người cô ta vẫn luôn khiến người ta thấy run rẩy.
Lục Hi cười nói: “Không sao, làm quen mấy ngày là được ấy mà. Chúc mừng cô nhé, còn trẻ mà đã đến cảnh giới này rồi, đúng là lợi hại”.
Lục Hi thật sự rất khâm phục Chân Nhi, nhìn Chân Nhi chỉ khoảng đôi mươi, tầm tuổi anh, thế mà đã là chuẩn Thánh Vực rồi. Tuy rằng anh cũng có thực lực ở cảnh giới Thánh Vực, nhưng anh là có được kỳ ngộ nghịch thiên nên mới được như thế.
Không biết Chân Nhi này có phải cũng gặp cơ hội nào đáng kinh ngạc hay không, nếu không thì đúng là quá khủng khiếp.
Mà lúc này, Chân Nhi nói: “Còn một chuyện tôi muốn nhờ anh giúp”.
“Có chuyện gì vậy, cô nói đi”, Lục Hi hỏi.
Lúc này, Chân Nhi ngừng lại một lúc rồi mới nói: “Tôi đã 20 năm chưa xuống núi, nên không hiểu lắm về thế giới bên ngoài. Tôi có thể ở chỗ anh một khoảng thời gian không?”
Lục Hi ngẩn ra, Chân Nhi nhìn chỉ khoảng 20 tuổi, nếu 20 năm chưa xuống núi thì tức là sống trên núi từ nhỏ sao? Vậy thì không có chút kinh nghiệm xã hội nào rồi.
“Người nhà, sư phụ cô đâu?”, Lục Hi cẩn thận hỏi.
Chân Nhi lắc đầu, chậm rãi nói: “Bọn họ không ở bên cạnh tôi từ rất lâu rồi, chỉ có một đám vô dụng khiến tôi kinh tởm mà thôi”.
Lục Hi nghe vậy thì nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu vậy thì cô ở lại đây đi, nhớ là đừng chạy lung tung, cũng không được tùy ý thi triển sức mạnh của mình ra trên đường đâu, cô hiểu chưa?”
“Tôi hiểu rồi”, Chân Nhi gật đầu.
Sau đó, Lục Hi lại nói chuyện với Chân Nhi, nói bóng nói gió dò hỏi thân thế của cô ta, nhưng Chân Nhi cứ một câu không biết hai câu không rõ, làm Lục Hi rất bất lực.
Hai người im lặng một hồi lâu, không khí có chút xấu hổ.
Lục Hi đột nhiên cười nói: “Tôi cho cô xem một thứ rất hay, sau đó cô cũng thi triển ra sức mạnh của cô cho tôi xem, được chứ?”
Chân Nhi chất phác gật đầu.