Chương 1008
Lục Hi cười nhạt không nói gì, anh gọi ông chủ qua đặt món ăn.
Nơi này cũng không có đồ ăn ngon gì, Lục Hi tùy tiện gọi hai phần thịt nướng, hai quả dừa làm đồ uống, bọn họ vừa trò chuyện vừa chờ đợi.
Lúc này, trong quảng trường, giữa ban ngày đã đuốc đã được đốt lên, mỗi người một cây.
Một ông già trong đó quỳ xuống trước pho tượng không ngừng bái lạy, trong miệng còn nói liên tục tiếng địa phương, còn những người khác thì giơ đuốc lên, vây quanh pho tượng múa hát tưng bừng.
Hai người Lục Hi và Đường Yên nhìn cảnh tượng đặc sắc mang đầy tính dân tộc này, bọn họ cũng cảm thấy mới mẻ.
Không bao lâu, ông chủ đưa hai phần thịt nướng và dừa lên, thấy hai người đang nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ông chủ cười nói.
“Hai vị, nguy nga không? Đây chính là ‘lễ Long Thần’, chính vào ngày này mấy chục năm trước, đại sư Zaka cảm động được ông lớn Long Thần, ban cho ông ta thần lực, đại sư Zaka trở thành người bảo vệ của chúng tôi, phù hộ cho chúng tôi không bị tà ma xâm nhiễm, còn ông lớn Long Thần cũng thành thần bảo hộ của chúng tôi, nhìn xem, vợ tôi cũng ở trong đội đó”.
Mặt ông chủ đầy tự hào.
Lục Hi nghe xong liền cười thất thanh, quả thực anh khó mà có thể liên tưởng được cái tên nói nhảm kia và con quỷ nịnh bợ Donbakara giống với thần hộ mệnh, anh không khỏi bật thốt lên: “Các người thật sự tin con rồng kia là thần bảo hộ của mình ư? Hình như nó chưa từng làm gì cho các người mà?”
Ông chủ nghe xong liền biến sắc nói: “Anh dám làm nhục tín ngưỡng của chúng tôi, khinh thường ông lớn Long Thần, quả thật là không thể tha thứ, anh sẽ phải trả giá đắt vì lời nói của mình”.
Ông chủ nói xong liền ra khỏi quán cơm, chạy về phía quảng trường.
Lục Hi thấy vậy liền vội vàng nói: “Này, tôi chỉ đùa thôi, đừng coi là thật mà”.
Đúng lúc đó, ông chủ đã đến giữa quảng trường, chỉ thấy hắn ta đang nói gì đó với ông già đang không ngừng quỳ lạy, ông già liền nổi giận, vung tay hô lên mấy câu.
Ngay lập tức mấy trăm người mặt biến sắc, miệng phẫn nộ gào rống chạy vọt về phía quán cơm, chặn ngay ở cửa.
Lúc này, ông già và ông chủ dẫn theo mấy người đàn ông cao lớn đi vào.
Ông chủ dẫn theo ông già đi đến bên cạnh Lục Hi, chỉ vào anh và nói: “Trưởng tộc, chính là tên nhãi đó khinh thường ông lớn Long Thần của chúng ta”.
Lục Hi thấy vậy liền vội vàng giải thích: “Tôi chỉ đùa chút thôi, không có ý gì khác, các anh đừng hiểu lầm”.
“Chàng thanh niên, Long Thần vĩ đại là tín ngưỡng, thần bảo hộ của chúng tôi. Anh sỉ nhục người, tuyệt đối không thể tha thứ, đi ra ngoài, anh phải chịu đủ trừng phạt”.
Nói đến đâu, ông già vung tay lên, mấy người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt Lục Hi và Đường Yên, mặt đầy phẫn nộ nhìn bọn họ.
Lúc này, Lục Hi ngượng ngùng nói: “Đùa chút thôi mà”.
“Không cần dài dòng, đừng để chúng tôi ra tay”, ông chủ cao giọng nói.
Lục Hi bất đắc dĩ gật đầu, anh nắm tay Đường Yên mặt đang đầy căng thẳng, còn vỗ vào tay cô ta tỏ ý đừng sợ, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Lục Hi và Đường Yên bị áp tải ra giữa quảng trường, chỉ thấy ông già nói một hồi với đám người, sau đó có người bắt đầu chất đống đốt củi.
Lục Hi thấy vậy, sắc mặt liền trầm xuống, anh còn đang nghĩ nói xin lỗi là xong rồi. Không ngờ mấy người này muốn đốt chết mình.
Lúc này, Lục Hi trầm giọng nói với ông già: “Các người muốn làm gì?”