Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Chương 99: Chuyện tiếp theo




Mệt mỏi thở dài, Châu San bước chậm rãi trên hành lang, ban đêm, Mặt Trăng thay Mặt Trời đem hương vị của màn đêm xuống, gió rít nhẹ đuổi nhau trên mái nhà. Nhiệt độ xuống thấp nhưng khá mát mẻ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết.

Suy cho cùng, cô vẫn không thể nào ngủ được, đầu óc nghĩ ngợi lung tung, rối mù hết cả lên. Tâm trí cô…luôn xuất hiện hình ảnh cô bạn ấy và…con tim cô luôn xuất hiện hình ảnh người con trai ấy.

Đôi chân bước mãi chẳng dừng và sẽ không biết mình nên tiếp tục đi đâu nữa.

7h sáng hôm sau.

Cánh cửa phòng khẽ mở. Yun bước ra ngoài cùng chiếc túi xách cách điệu và bộ đồ khá đẹp, bó sát tôn lên vóc dáng thon gọn đến mơ ước của các cô gái khác. Nhìn thấy Châu San , nhỏ khẽ đánh mắt một cái, cười nhếch mép, sau đó là một lời nói đầy ẩn ý

- Thế nào? Nghĩ lại đi, khéo hối hận.

Châu San khẽ rùng mình vì lời nói ẩn ý đó nhưng cô vẫn mỉm cười lắc đầu coi như không

- Nghĩ lại…rất đau đầu.!

Nói vậy, cô tiếp tục đi xuống dưới nhà, mặc kệ ánh nhìn thâm độc dành cho mình từ phía sau, Yun đưa mắt nhìn Châu San khẽ cười nham hiểm. Câu nói của Khánh Anh lại văng vẳng đến tai nhỏ….

“ Khi nào…cô ấy chết…”

Anh yêu cô ta đến khi nào cô ấy chết. Vậy…nhất định cô ta phải chết. Bằng mọi giá. Em sẽ dành lại anh, anh phải là của em, một mình em…một mình Vương Thiên Anh này thôi, anh hiểu không?

Suy nghĩ đầy cay nghiệt thoáng lên trong đầu rồi tiếp tục với những suy nghĩ khác…Chỉ cô mới khiến tôi hoàn thành được nhiệm vụ này, Châu San ạ….Hữu Tuệ…tao nhớ mày…

Thôi dòng suy nghĩ vì tiếng động sau lưng mình khe khẽ. Đôi chân trần của Khánh Anh bước phía sau, gần đến nhỏ

- Anh, anh xuống ăn sáng hả? – Nhỏ cười tươi với anh, chạy đến víu lấy tay anh, khác hẳn thái độ kiêu ngạo ban nãy đối với Châu San

Đôi mắt sâu lạnh không thèm liếc người con gái phía trước một cái, anh gạt tay nhỏ ra khỏi mình rồi đôi chân vẫn tiếp tục bước nhẹ , coi người đó như không khí. Không đáng để lưu tâm.

- Em ra ngoài có chút việc. Tối em quay lại nhé anh! – Nhỏ vẫn mở miệng nói như thể người con trai ấy sẽ đáp lại câu trả lời ấy. Nhưng không, anh không nói một câu gì rồi…thẳng thừng đi xuống nhà. Anh không nói, nhưng anh cũng nghĩ, anh nghĩ…”Cô đi luôn cũng được”

Đáng để tâm nhiều đến người con gái này thêm làm gì. Chỉ thêm nhức đầu.

Tiến đến phía cổng, bắt gặp ánh mắt thích thú của Minh nhìn mình khi anh đang chăm chú vận động cơ thể mỗi buổi sáng. Yun khẽ chau mày nhưng không nói gì, đợi cho Minh lên tiếng trước.

- Oa, ăn mặc đẹp vậy? Gặp cha đứa bé sao?

Câu nói ấy được truyền đến tai nhỏ, nhỏ khẽ lạnh gáy, dùng ánh mắt không mấy thiện cảm liếc nhìn Minh như một lời cảnh cáo, nếu còn nói nữa sẽ không sống yên với nhỏ đâu. Đừng dồn nhỏ vào đường cùng như vậy.

- Anh nói vậy lần nữa đừng trách…- Yun mạnh miệng nói, ánh mắt vẫn hằm hằm nhìn Minh đầy sát khí, ánh mắt ấy chỉ muốn bóp nghẹt người đứng trước mình.

- Cô sẽ làm gì….Minh? – Tuyết bước đến, hai tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc vẫn còn ướt khi chưa sấy khô. Câu hỏi buông ra từ khóe miệng xinh xắn đầy sương lạnh khiến Yun dè chừng. Ánh mặt lãnh đạm nhìn Yun chứa đầy tảng băng chưa tan.

- Em đùa…- Nói rồi, nhỏ cười gượng gạo và bước ra cổng, trước khi cánh cổng khép lại , nhỏ không quên liếc nhìn lại ngôi biệt thự một lần nữa và chửi thề…đầy bất mãn.

Chiếc BMW lướt nhẹ đến, đón nhỏ lên, bên trong, một người con trai cười với nhỏ, nụ cười đầy nham hiểm…

Bữa sáng kết thúc, Tuyết và Nam phải đến bang vì một số chuyện đang xảy ra. Khánh Anh cũng hơi khó hiểu vì sao dạo này hai người thường đến bang nhiều như vậy, anh cũng khẽ nghĩ ngợi, cũng lâu rồi, anh chưa đụng chạm đến tổ chức Hắc Long của mình.

5h chiều…

- Có thư gửi đến tổ chức không? – Tuyết ngồi phịch xuống ghế, đưa tay lên khẽ xoa xoa thái dương, hỏi người con trai ngồi đối diện

Đôi tay đang lướt trên màn hình cảm ứng khựng lại một giây, trong tích tắc anh nhìn Tuyết

- Có? Cũng biết chuyện à?

- Ừ, liên quan đến cả Thiên Long – Tuyết cười lạnh, ngả người về phía sau. Có vẻ rất mệt mỏi. Bỗng cô khẽ nhăn mặt, thở không đều, cô thấy một lớp sương mỏng trước mắt mình rồi dần dần đến cả người ngồi trước mình cô nhìn cũng không rõ…

Trong vòng ba giây, máu từ mũi chảy ra không ngừng nhưng cô không hề có cảm giác cho đến khi đôi mặt mệt mỏi nhẹ nhàng nhắm lại.



Lạnh lùng đứng một góc, hai tay đút túi, ánh mắt dán vào vị bác sĩ đang chọc xilanh vào tay Tuyết, ánh mắt ông nghiêm nghị qua chiếc kính cận. Một dung dịch màu đỏ tươi được truyền vào cơ thể Tuyết. Mắt cô nhắm nghiền đầy mệt mỏi

- Bệnh nhân đã từng phẫu thuật thay tủy đúng không?

- Có sao không? – Anh hỏi ngược một câu không ăn nhập câu hỏi của bác sĩ. Nhưng vị bác sĩ cũng biết câu trả lời cho câu hỏi “thừa” của mình

- Bệnh nhân hoạt động quá nhiều, ít ngủ tối, nên tủy ghép có chút ảnh hưởng, hiện tại bệnh nhân chỉ thiếu máu dẫn đến hoa mắt chóng mặt mệt mỏi và ngất đi, truyền dịch một lúc bệnh nhân tỉnh sẽ không sao nữa. Cậu hãy nhắc bệnh nhân “yêu thương” bản thân mình hơn, đừng thức khuya và hoạt động nhiều quá.! Dù sao bệnh nhân cũng là con gái.! – Ông nói một lèo, nhận được cái gật đầu của Khánh Anh , ông bước ra ngoài.

Cạch

Tiếng cửa phòng bệnh mở ra, Nam tiến đến bên giường bệnh, nhìn cô gái với vẻ mặt lo lắng.

- Sao đây? – Nam quay sang hỏi Khánh Anh

- Không sao – Anh lắc đầu nói. Không sao. Hic. Không sao mà Tuyết nằm ở đây à? Nhưng dù sao, nghe thấy câu trả lời ấy, Nam cũng yên tâm hơn hẳn, anh cũng đoán được Tuyết vẫn chưa thể khỏe như người bình thường được. Anh thoáng lên lo lắng…bệnh máu trắng của cô có lẽ nào để lại di truyền không?

Lo lắng ấy lại một lần bị dập tắt bởi câu nói của Khánh Anh

- Không di truyền đâu.!

Nam há hốc mồm khi Khánh Anh đọc được dòng suy nghĩ của mình, anh nhìn chằm chằm người con trai bên cạnh mình hỏi

- Mày đi guốc trong bụng tao bao giờ thế?

- Tao là con trai! – Khánh Anh lên tiếng khẳng định như có người nói anh 3D. Không thể chấp nhận được.

Nam nghệch mặt ra không hiểu, anh cứ ngỡ Khánh Anh đang lạc chủ đề

- Ai chả biết mày là con trai

- Thế nên không đi guốc – Anh cười nhẹ. Cuối cùng Nam cũng hiểu anh nói gì. Ừ thì anh là con trai mà. Nam cũng gật gù cười rồi chuyển chủ đề khác.

- Tính sao với chuyện đó?

- Nhận lời thôi. – Khánh Anh nhún vai bình thản nói.



Giữa Hắc Long và Thiên Long có mối quan hệ rất mật thiết và cần đến sự tương trợ của nhau mới vững mạnh, lâu không làm ăn lớn lên hoạt động của bang giảm đáng kể, lần này lại có kẻ giấu mặt muốn thách đấu với bang, không biết ai là liều mình như vậy.

Gần năm qua, anh quan tâm đến làm một người yêu tốt hơn là một ông trùm của thế giới ngầm rồi. Anh khẽ lắc đầu, vùi mình trong suy nghĩ khác.

Thời gian tích tắc trôi qua.

Sau lớp kính của chiếc xe BMW, Yun khẽ vẫy tay với người con trai bên trong.

- Sẽ thành công – Yun mỉm cười, quay mặt đi. Nhỏ thờ dài. Cũng có thể, trên đời này vẫn còn người muốn đi chung thuyền với nhỏ. Giải quyết được tên con trai ăn bám kia khiến nhỏ cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, đỡ phiền những đêm mất ngủ vì tiếng kêu như kiểu đòi nợ của tên đó, cha đứa bé sao? Chết là cách giải thoát tốt nhất cho ngươi đó?

- Vương Khang, con nhớ mẹ và em không? Mẹ muốn…con trả thù…mẹ muốn…con ơi…mẹ muốn…

Tiếng bà Liên khẽ lay động giấc ngủ của Khang, hắn nhẹ người thức dậy, tâm trí như bị bóp nghẹn, tên ai oán của người mẹ đi vào trong yên tĩnh, một làn khói trắng tỏa ra rồi biến mất trong lạnh lẽo.

Thay đổi được không? Khi mối hận thù này…vẫn rất lớn. Tiếng bà Liên vang lên khuấy động mặt hồ phẳng lặng.

- Yun Angle, cái tên nghe thật hay – Khang mấp máy mối, vang lên âm thanh khá đáng sợ, rồi sau đó cười khinh miệt – Thiên Anh? Cùng một cái tên, hai tính cách, mẹ à? Ước mơ, khát vọng của con, dập tắt được chưa???

- Không bao giờ… không bao giờ…con nghe rõ chưa? – Giọng nói khản đục lại vang lên một lần nữa, mỗi chữ “ không bao giờ ” thêm vào đó là một nụ cười tử thần, lạ lẫm…!

Bóng trắng biến mất, để lại một dấu chân mờ nhạt trên nền gạch lạnh lẽo.

Thiên Anh? Em biết không? Anh đã từng hết yêu em và cũng đã từng hối hận vì bỏ mặc em ngày ấy, anh đã từng muốn bản thân mình thay đổi để trở thành người tốt, trở thành một phần nhỏ trong cuộc sống hiện tại của em, ví dụ như…anh trai chẳng hạn. Nhưng…mỗi khi đứng trước mộ của mẹ, anh chẳng thể nào kìm lòng được, anh hận hắn rất nhiều, người đã cướp đi tất cả của anh, cướp đi mạng sống của đứa em gái…hư hỏng của anh và người mẹ đáng kính sinh thành anh, em biết không? Và thậm chí cái quyền làm “vua” thế giới ngầm mà anh ấp ủ bao lâu cũng rơi vào tay hắn. Anh hận hắn, mãi mãi….Giá như quyền lực của anh cao thêm một chút, anh sẽ không phải ẩn dật đến ngày hôm nay mới quay lại trả thù. Anh biết, anh đã từng trả thù rất nhiều lần, nhưng…hầu như anh không có duyên với chữ “chiến thắng”

Lần này, Yun Angle sẽ làm anh chiến thắng, nhất định thế? Em ủng hộ anh đi. Vĩnh Thiên Anh…Vũ Hữu Tuệ. Hai em…hai người con gái anh nói ghét nhưng giờ anh lại rất yêu. Nói hận nhưng rất quan tâm… Em biết chứ?

Hình như cảm giác được ai đó đang nhắc đến mình, Thiên Anh liên tục hắt xì hơi khiến mặt mũi nóng phừng phừng.

Không có việc gì làm, cô lại ra bật máy tính, rồi đắm mình trong thế giới ảo.

Nick Thiên Kỳ đang sáng, không chần chừ một giây một phút, cô liền buzz anh, anh thả một biểu tượng mặt cười với dòng chữ

“Thế nào? Giờ mới chát?”

“Anh hai, anh biết không? Em nhớ anh lắm đó?” – Tin nhắn được gửi đến, cô chun mũi cười với điệu sến của mình, ở bên kia, Thiên Kỳ cũng khẽ bật cười. Em của anh, quá dễ thương.

“Anh cũng nhớ cô em này của anh chết đi được? Bao giờ được gặp nhỉ? Mà khoan đã, rất lâu rồi,anh không hỏi được em lý do em thôi học bên Pháp.”

“Chỉ là em thích”

“Không phải chứ? Đó luôn là ước mơ của em? Giấu anh chuyện gì hả? Nói mau”

Dòng tin nhắn gửi đến với nhiều biểu tượng pacman đầy chêu chọc, cô cười nhanh tay chát lại

“Tin em hay không là quyền của anh.Hihi”

“Ô, lạ nha.! Từ bao giờ em dám nói với người anh này như vậy”

Anh khá bất ngờ, một tay gõ phím, một tay khẽ liếc màn hình.

“Chỉ là em chưa muốn nói. Mà anh này, anh rảnh không?” – một suy nghĩ le lói trong đầu, bóng đèn hàng nhìn KWh tóe lửa.

“Không. Rất bận!”

Anh thẳng thừng, biết cô em mình sẽ nhờ vả chuyện gì đó nên nói vậy, có gì anh sẽ gây bất ngờ cho nó. Anh luôn muốn vậy, anh luôn sống với những suy nghĩ như vậy.

“Vậy thôi.!”

“Muốn gì ở anh?” – Anh ghẹo

“Ở đây em không có gì làm, em muốn sang đó, gặp anh và cha.”

“Em cũng rảnh quá nhỉ? Học không học còn về, giờ thì không có gì làm là phải?” – anh mắng yêu, quan tâm hết sức

“Cho em sang đi, một tuần thôi cũng được, em nhớ hai người lắm” – Cô chát, đọc được dòng tin nhắn, anh cũng cảm nhận được tiếng nói nài nỉ của cô vang lên

“Thời gian này anh rất bận, khi nào rảnh, anh sẽ gọi về, vẫn dùng số cũ, vẫn ở nhà đó hả?”

“Dạ vâng”

……

Tiếng nhạc phát ra từ mp3 ngoài khuôn viên, Châu San lặng mình ngồi ngắm nhìn xung quanh, những lúc rối loạn về suy nghĩ, cô thường nghe nhạc của thần tượng – Beast để giảm căng thẳng.

- Dương Châu San

Tiếng gọi khá nhỏ kiểu ai oán đủ để Châu San thốt tim, nửa đêm rồi, còn ai muốn hù dọa cô nữa đây. Sợ có người chêu, cô chẳng dám thưa hay quay đầu lại, cô nhắm tịt mắt, vặn loa to hơn để át tiếng gió rít bên tai.

- Này, định bơ nhau hả? – Hoàng đứng trước mặt Châu San , vờ gắt. Khuôn mặt đẹp trai của Hoàng hiện ra trước mắt cô, mái tóc nam tính bồng bềnh bay trong gió, cô giật mình kêu tên một ai đó, trong tiềm thức – Tử Lăng

- Tử Lăng gì thế? Cô hâm à?

Anh thì, anh có biết đâu, Tử Lăng là người con trai mà cô thấy giống anh đó. Người con trai quốc tịch Trung Hoa…giống cô. Anh có biết đâu, anh đang làm cô đau đó.

- Là người tôi yêu. – Cô dửng dưng đứng dậy, ngăn nước mắt trước khi nó rơi xuống. Đã lâu rồi, cô không có cảm giác tức giận nhớ nhung đến phát khóc như vậy.

- Tôi đã làm gì sai…à? – Hoàng khẽ buồn, cụp hàng mi thanh tú lại, gương mặt phảng phất nỗi đau không hề nhẹ. Câu nói của Châu San như mũi dao xoẹt qua tim anh.

- Ha ha, hâm này, tôi đùa thôi. Buồn à? Bộ thích tôi rồi sao? – Châu San gõ nhẹ vào trán Hoàng khiến anh chỉ kịp kêu á mà không kịp né. Anh tức trợn tròn mắt nhìn Châu San đầy thách thức.

- Muốn gì?

- Muốn anh…- Nói đoạn, Hoàng há hốc mồm…trong lòng chợt vui vui nhưng…

- Muốn anh làm ô sin của tôi đó. Ha ha

- Con ranh này…- Hoàng khẽ rít. Và…”ui da, chết tiệt” – khẽ kêu và xuýt xoa chỗ vừa bị vật gì đó đáp trúng.

- Ồn quá. Ngủ đi – Giọng hàn băng lãnh đạm của Khánh Anh vang lên giữa đêm tĩnh mịch. Từ trên ban công, ánh sáng nhỏ nhoi từ trong phòng anh hất ra mờ nhạt. Anh thả nguyên chai nước đang uống dở xuống trúng đầu Hoàng. Châu San khẽ bật cười, lẻn ra ngoài. Hoàng lườm Khánh Anh cháy mắt rồi cũng đi vào trong.

Trong căn phòng lạnh lẽo một màu đen huyền bí, Khánh Anh dựa lưng vào tường, ánh mắt khẽ nhắm nghiền lại, nhớ về câu chuyện vừa rồi…ở bar…

- Anh Kevin, anh Nam, chị Tuyết – Đám nhân viên lẫn vệ sĩ cúi rạp người cung kính khi ba con người uy quyền bước vào. Trong ánh đèn lập lòe đầy huyền ảo của bar hiện lên là những tay chơi đẳng cấp nhưng khi thấy ba người này, sự đẳng cấp có vẻ được giảm đi một nửa thêm vào đó là sự dè chừng và cảnh giác.

- Phòng vip I – Giọng Tuyết lạnh băng phải vào không trung, Khánh Anh và Nam di chuyển người đến phòng vip I, bước qua đám loi nhoi bên ngoài.

- Yun Angle, không biết là trai hay gái? – Nam trầm ngâm

- Chắc gái – Tuyết khẽ cười.

- Vào chủ đề chính? – Khánh Anh hắng giọng, một tay khẽ lướt bàn phìm cảm ứng, một tay khẽ nâng ly rượu lên môi nhấp nháp vẻ bất cần.

Chỉ có ba người ở đây, không gian cách biệt hẳn với bên ngoài. Tiếng nói chuyện vang lên một cách nghiêm túc. Không như tiếng cãi nhau chảnh chọe thường ngày.

- Vương Khang cũng liên quan đến việc này? – Khánh Anh đưa ra ý kiến, Nam và Tuyết khẽ ngẩng đầu nhìn nhau rồi nhìn Khánh Anh , hơi có chút bất ngờ khi nhắc đến cái tên đã ẩn danh rất lâu rồi.

- Hắn sao? Ẩn lại hiện. Không biết đâu mà lần – Tuyết có vẻ không chắc chắn điều Khánh Anh nói là sự thật

- Với sức của hắn thì không thể nào đấu nổi chúng ta nhưng sao hắn lại tự tin mình sẽ chiến thắng như vậy? – Hai tay chống cằm đăm chiêu. Nghĩ đến thư gửi đến bang, Nam thắc mắc

- Ngoài sức thì còn cái đầu. – Khánh Anh chỉ vào đầu, nhẹ nhàng nhún vai

- Nghĩa là dùng mưu sao? Vậy tao e hắn sẽ đụng đến…- Tuyết nói lửng

- Làm con tin? – Nam nhanh chóng nói.

Cả Tuyết và Khánh Anh gật đầu. Nhưng chưa chắc chắn làm với những điều mình đang dự đoán.

- Hạn chế cho Thiên Em, Vy, Châu San, cả Hoàng và Minh ra ngoài à? Hoặc là bắt họ ở yên nhà chờ đến ngày chính thức đấu với chúng? – Nam đưa ra ý kiến

- Hoàng với Minh còn được nhưng Thiên Anh với Vy chắc không được chứ, họ có công việc riêng của họ - Tuyết nói

- Phiền đến họ quá, chắc không được – Không gian trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết sau câu nói của Tuyết.

- Âm thầm bảo vệ thôi vậy – Nam nói, vậy thôi chứ hết cách mất rồi.

- Thứ 6 tuần này. Chuẩn bị được rồi đấy. Giờ tan. – Khánh Anh lạnh lùng đưa ra câu nói ấy. Cả ba rời khỏi bar, mỗi người cầm một chiếc điện thoại trên tay lướt liên tục cho đến khi lên xe.

….

….

Thứ năm.

Hôm qua, trời mưa rả rich suốt đêm, sáng sớm hôm nay, trời nhè nhẹ gió cuốn đi những làn sương mỏng manh, ánh nắng đầu tiên rọi vào phòng qua khung cửa sổ chưa khép hẳn. Gió thổi ánh nắng bay đến mắt làm giấc ngủ của hai người con gái bị hoãn lại

Vy lười biếng mở mắt, sau đó đến Thiên Anh , cả hai người dậy cùng lúc. Tiếng chuông điện thoại của Thiên Anh khẽ vang lên ca khúc quen thuộc, cô bắt máy và để Vy vào làm vscn trước.

- Băng Băng.! Lạnh quá.! – Giọng nói của một người con trai vang lên làm Thiên Anh khó hiểu hết mức. Thoáng trong đầu nghĩ chắc họ gọi nhầm số nhưng nhận ra giọng nói ấy thân quen biết nhường nào, kể thêm cái số máy lạ hoắc lại khác mã nước. Cô đoán ra đó là Thiên Kỳ

- Em là Thiên Anh - Cô cười tươi, cũng lâu lắm rồi anh mới lại gọi cô là Băng đấy.

- Anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn thích tên Băng hơn. Vào chủ đề chính này. Mai anh đáp máy bay rồi đấy, anh sẽ đón em sang đây một tuần. Chịu không? – Anh nói đều đều, giọng nói pha chút nuông chiều. Anh vẫn coi cô là một đứa trẻ, cần được bảo vệ vì nó quá non nớt.

- Chịu chứ? Mai có cần em ra đón không?

- Có chứ? 9h anh có mặt tại sân bay

- Được, em canh ở sân bay lúc 6h luôn cho sớm.

- Nhớ lời đấy, anh mà không thấy em đâu coi như em chết với anh…

….

- Đến lượt mày đấy? – Vy chui từ trong nhà vệ sinh ra, bay thẳng lên giường, vớ lấy điện thoại chơi game.

Một lúc sau khi hí hoáy bên trong, Thiên Anh xuống nhà, việc đầu tiên là cô mang rác ra ngoài cổng đổ.

Cánh cổng vừa hé, xuất hiện trước mắt cô là hai người thanh niên mặc áo sơ mi đen đang nằm bệt, dựa lưng vào tường cạnh cổng nhà cô. Xung quanh là chút nước đọng lại của trận mưa tối qua. Cô chợt nghĩ họ giống như hai vệ sĩ canh cổng mà lại ngủ gật vậy. Rồi lại nghĩ rằng họ ngất. Nhìn họ với vẻ mặt trắng bệch như mất sức sống và đang gục vào nhau nhắm mắt kia làm Thiên Anh chợt thương. Cảm thấy tò mò, khó hiểu, cô lay lay người một tên trước. Hắn giật mình mở mắt làm tên kia cũng giật mình mở mắt theo.

- Xin…xin chào…- Thiên Anh hơi giật mình rồi cũng đưa tay lên chào chào. – Hai người làm gì ở đây vậy? Chẳng lẽ tối qua hai người ngủ ở đây sao? – Cô tiếp tục hỏi, dẫu biết ánh mắt nhìn mình có chút e ngại như không muốn trả lời. – Tối qua mưa mà? – Cô vẫn tiếp tục nói.

Sau một hồi lim dim mắt, hoàng hồn lại thì hai tên kia mới đứng phóc dậy trước sự kinh ngạc của Thiên Anh , cô cũng đứng dậy theo.

“Trời ơi, hôm qua ngủ quên ở đây sao? Cậu chủ mà biết chắc chết mất…” – Cả hai tên cùng chung dòng suy nghĩ.

- Hai người khó chịu đâu à? Chắc hai người bị cảm đấy, tôi có thể giúp hai người – Thiên Anh khẽ mỉm cười, gương mặt xinh xắn đa cảm nhìn hai người đó. Nhìn nét mặt, ánh mắt họ nhìn cô, cô đoán chắc không phải người xấu, cô nghĩ họ là kẻ xấu số nào đó…không nhà, không cửa chẳng hạn.

- Xin lỗi, chúng tôi bận.! – Một tên bị cảm động bởi lời nói của Thiên Anh nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng hết mức có thể. Để hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình nên phải vậy thôi. Nói đoạn rồi hai người chạy đi, để lại sau lưng một cô gái ngẩn ngơ nhìn theo.

- Uầy, người yêu cậu chủ xinh thật. Tốt nữa.

- Công nhận, giờ quay lại đó thôi, hai cô gái đó làm sao thì chúng ta chết chắc…

Hai tên vệ sĩ cao cấp nhất được Khánh Anh cử đến âm thầm bảo vệ Vy và Thiên Anh chạy quay lại. Lén lút ngoài nhà Thiên Anh để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nếu xảy ra bất chắc, không ai khác chính họ sẽ là người được Tử Thần đón đi đầu tiên.



- Nhanh vậy? Nốt hôm nay với mai nữa là phải về trường rồi. – Châu San ngồi thở phào. Nơi này vui quá, cô còn chưa muốn về.

- Tôi có chuyện muốn nói. – Hoàng cười

- Chuyện gì?

- Này – Hoàng chìa chiếc hộp nhỏ xinh ra trước mắt Châu San , cô nhanh chóng nhận ra chiếc hộp này hôm ở quán cafe Hoàng đã “tặng” cho Thiên Anh

- Ý gì? – Cô khẽ buồn hỏi

- Mở ra đi – Hoàng vẫn cười nhìn cô

Cô nhận lấy, mở nó ra, bên trong, ánh kim cương lấp lánh hiện lên trước mắt cô….1 chiếc nhẫn quá đẹp và tuyệt vời.

- Sao nữa. – Cô hỏi

- Thích không?

Cô không nói gì ngoài gật đầu.

- Thích thì đeo vào. Ngón này này – Hoàng nói to, chỉ vào ngón áp út bên tay trái của cô.

- Ơ nhưng…- Châu San khó hiểu, khẽ dương to hai mắt nhìn anh.

- Làm bạn gái tôi nhé.! – Hoàng nói gọn một câu.

- Ha ha…tất nhiên rồi, tôi không làm bạn gái của anh chẳng lẽ làm bạn trai hả? Hôm nay uống lộn thuốc rồi à? – Cô phá lên cười vì không tin anh đang tỏ tình với mình. - Ôi nóng quá – Cô cười to hơn khi đưa tay lên kiểm tra độ nóng trên trán Hoàng, cô nghĩ anh không bình thường.

Bốp

Hoàng thẳng tay đập vào đầu Châu San một cái kêu rõ to, cô nhức nhối đập lại nhưng bị Hoàng giằng tay và giữ lấy. Anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt long lanh của cô và nghiêm giọng

- Này, Dương Châu San , tôi không đùa nhé.! Nói lại vây, tôi muốn cô làm người yêu tôi…đồng ý không? – Hoàng nói như hét lên. Châu San đơ năm giây, anh đang tỏ tình với cô sao? Phải không chứ?

Bao nhiêu kịch bản của Thiên Anh , Hoàng không thể sử dụng đến, bởi vì đứng trước mặt người con gái này anh lại không đủ cản đảm nói ra những lời nói như thế. Anh chỉ dám tỏ tình theo cách này thôi, theo cách của riêng anh, riêng Vương Minh Hoàng, không cầu kì cũng không lăng mạn. Nhưng chứa chan rất nhiều yêu thương và hi vọng.

- Nói lại đi – Châu San vẫn không tin, cô muốn anh nói lại lần nữa.

- Làm người yêu tôi nha.! – Anh nói lại, giọng nói đều đều, nhỏ nhẹ hết sức

- ………..-

Cuộc đối thoại nhanh chóng kết thúc khi trời lại đổ cơn mưa, tiếng mưa kêu ra diết.

Cuối cùng Hoàng cũng đã tìm được nửa thích hợp với mình. Từ giờ anh đã có người con gái của riêng mình. Điều đó thật hạnh phúc với-chính-anh.

Hoàng, Minh, Khánh Anh , Nam và Tuyết có việc lên đi ra ngoài, giữa trời mưa giăng trắng xóa chẳng thể nhìn rõ vạn vật xung quanh, cũng chẳng nhìn rõ mặt ai với ai sau lớp cửa xe.

Mưa bắt đầu xối xả như đã kìm nén từ lâu lắm. Những hạt mưa to tạt vào khung cửa kính rồi vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ trong suốt. Châu San khẽ đưa tay áp lên cửa kính để cảm nhận hơi lạnh phả vào không gian và lắng nghr tiếng mưa rơi vọng vào từ bốn phía. Một chút yên lặng, cô nhớ đến lời tỏ tình ấy rồi lại bật cười trong hạnh phúc. Một chút nhớ, để cảm nhận…mình đã được yêu…

Cạch

Tiếng mở chốt cửa khô khan vang lên. Châu San giật mình nhìn về phía cửa phòng. Đôi chân mang theo đôi dép bông đang tiến vào với nụ cười tươi rói. Nhìn Châu San với ánh mắt đầy thách thức.

- Có chuyện…gì à? – Châu San nheo mắt, cảnh giác lên tiếng.

Đôi tay thon dài đưa lên vén mái tóc vẻ kiêu sa, ánh mắt liếc về phía bên phải. Hất hằm một cái, hai tên cao to mặc đồ đen bước vào, cúi đầu trước Yun rồi tiến đến phía Châu San đứng, không nói lời nào. Một tên giữ tay Châu San , một tên lấy dây trói buộc cô vào. Mặc cho Châu San hết mình la hét…Nhưng vô vọng. Trong biệt thự vắng tanh không một bóng người, vệ sĩ canh cổng cũng vì mưa mà đã tạm trú bên khu của vệ sĩ, tiếng hét thi với tiếng mưa, ngày một to rồi im hẳn.

Một cái đánh mạnh vào sau gáy, chỉ trong phút chốc, đôi mắt mệt mỏi của cô nàng đã khép lại…bất lực.

- Đưa đi đi. Bao giờ tỉnh gọi tôi đến... – Yun hắng giọng nói, ánh mắt nhìn xung quanh vẻ dò xét rồi cũng đi ra khỏi phòng.

Thân hình Châu San bị vứt vào trong cốp xe một cách bạo lực, không hề thương tiếc. Xe dần dần đi vào trong màn mưa, cùng lúc đó, Hoàng lái xe về biệt thự, đi ngược lại với chiếc xe kia. Nhưng anh không hề nhận ra điều bất thường gì.



- Được rồi, cứ như kế hoạch đi. Anh sẽ thắng - Yun nói qua điện thoại , ánh mắt hiện lên tia cười độc đoán.

Cạch…Rầm

Cửa phòng nhỏ bật ra một rầm. Điện thoại trên tay nhỏ suýt rơi xuống, nhìn kĩ có thế thấy nhỏ đã giật mình như bị phát hiện việc gì đó bí mật lắm.

- Châu San đâu? – Hoàng lạnh mắt hỏi.

- Ai mà biết? Sao anh hỏi em vớ vẩn như thế được nhỉ? – Yun nói với giọng bực mình vì bị làm phiền, cô hơi lo lắng khi Hoàng hỏi câu ấy, chẳng lẽ anh đã biết chuyện gì?

- Thì mình mày với Châu San ở nhà, không hỏi mày thì anh hỏi ai – Hoàng nói rồi phẩy phẩy tay – Không biết thì thôi vậy – rồi bước ra ngoài.

Yun đứng phía sau, tay đưa lên vuốt vuốt ngực, thở dài như vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm nào đó. Ánh mắt độc đoán lại hiện lên rõ rệt.