6h sáng.
- Khánh Anh chuẩn bị đi thôi – Nam lên tiếng khi thấy Khánh Anh vẫn đang ngồi uống nước ở phòng khách
- Đi – Minh và Hoàng đồng thanh cùng nhau bước ra
- Ơ - Nam chỉ chỉ vào hai người
- Tao là phó bang chủ đấy – Cả hai tự tin nói. Minh thì không sao nhưng Hoàng hơi lo lắng vì chuyện của Châu San , cô đã mất tăm suốt cả ngày hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy đâu.
- Đi thôi – Tuyết từ trên tầng đi xuống. Tất cả đứng lên và xuất phát.
Sau cánh cửa chính của biệt thự, nụ cười ma mị hiện lên trên khuôn mặt đẹp sắc sảo của Yun. Những chiếc ô tô phân khối lần lượt rời khỏi gara 8h..
Yun ghé quán thuốc mua một lọ axit. Rồi bước ra, nhỏ đút ví vào túi xách nhưng ví lại rơi ra ngoài và hình như nhỏ không hề biết. Nhưng một ánh mắt đi phía sau đã nhìn thấy
Vy chạy đến nhặt lấy ví
- Này cô kia – Vy gọi Yun vì không nhận ra Yun từ phía sau, trông nhỏ rất khác mọi ngày khi tóc uốn xoăn hất sang một bên, đi giầy thể thao và trông…to hơn mọi ngày. Vy chỉ quen hình ảnh nhỏ tóc uốn xoăn hay hất hai bên, hay đi guốc…
Yun không nghe thấy tiếng gọi của Vy, nhỏ leo lên xe và phóng đi.
Vì đang cầm ví của người ta, Vy muốn làm người tốt nên cũng nhanh chóng lấy xe của mình đuổi theo mong đuổi được. Yun mải lái xe không hề để ý có xe chạy theo mình phía sau. Tốc độ lái của Yun quá cao nên Vy chưa thể đuổi kịp được. Dù sao cô cũng đang rảnh không có gì làm nên coi như là lái xe đi chơi.
…
Đến một nơi hoang vắng, xe của Yun rẽ vào một lối nhỏ. Vy thấy xe chạy chậm dần rồi…hết xăng. chẳng mấy chốc không thấy chiếc xe kia đâu, cô thở dài, dở khóc dở cười.
- Sao lại hết xăng đúng lúc thế nhỉ?
Nhìn vào chiếc ví, tò mò bỏ ra xem. Thấy chứng minh thư, bằng lái xe và một số giấy tờ của Yun. Khá ngạc nhiên , cô mới chợt nhận ra …
Cô gái đó là Yun.
Lạ thật? Sao cô ta lại đi vào đây? Theo cô được biết phía trước làm gì có dân ở. Các khu nhà xung quanh đó chỉ là nhà hoang. Không nghĩ đến Yun nữa, cô tập trung nghĩ làm sao để về nhà bây giờ, xung quanh hoang vắng quá, không lấy một trạm đổ xăng hay 1 nhà dân. Cứ thế, cô ngồi trên ô tô suốt cả tiếng, ngủ đã rồi tính sau.
Sân bay…
Thiên Kỳ liên tục xem đồng hồ, Thiên Anh đã trễ hẹn với anh, bảo đi đón anh mà chưa thấy cô đâu, anh gọi điện rất nhiều nhưng không ai bắt máy, gọi lần nữa thì thuê bao.
Nghĩ một lúc, anh mới gọi điện cho Vy hỏi xem
-…-
- Em không biết nó đi đâu, suốt đêm hôm qua không về rồi
- Em đang ở đâu?
- Hic, à đấy em nhờ anh một việc được không? Anh mua cho em ít xăng mang đến khu nhà hoang ngoại ô thành phố được không? Xe em hết xăng huhu
- Sao em đến đó làm gì?
- Anh đến đây rồi em kể cho. Hic
- Ok đợi anh
-…-
- KHÁNH ANH….- Tuyết hét lên khi một viên đạn bay thẳng về phía Khánh Anh , anh kịp tránh nhưng liên tục một viên nữa lại bay đến, lần này…máu từ vai trái anh tuôn ra như mưa. Đau thì có nhưng anh không hề có cảm xúc gì
- Thách đấu đây sao? Thật bỉ ổi – Tuyết nghiến răng nói đầy cay nghiệt. Bởi vì người của mình bị đánh trộm, tổn thương khá nặng nề, cô không dám chắc lần này Hắc Long và Thiên Long sẽ thắng lũ bỉ ổi kia nữa. Nhưng dù gì vẫn phải cố đến hơi thở cuối cùng.
Hầu như mục tiêu của chúng chì nhằm vào Khánh Anh nên Khánh Anh có vẻ “thê thảm” nhất bọn lúc này.
Nói là thách đấu, luật giang hồ…thách đấu để giành chức bá chủ thì liên quan đến ba phần đua xe, IQ và võ, thế nhưng nhóm Khánh Anh chưa mảy may gì đã bị chúng đánh trộm, bây giờ ai nấy cũng đều bị thương rất nặng.
- Mày nên đi chết đi, gặp Thiên Anh ở dưới đó – Vương Khang cười đầy đểu giả nhìn Khánh Anh đang chống trọi giữa bao nhiêu kẻ thù. Câu nói ấy vô tình được Khánh Anh thu lại. Tim anh khẽ nhói lên khi nghĩ đến Thiên Anh … Anh đủ thông minh để nhận ra hàm ý của câu nói ấy. phải chăng người anh yêu đang gặp nguy hiểm sao. Một giây không để ý, suýt chút nữa, viên đạn vô tình bay thằng mi tâm anh. Cũng may lúc đó Hoàng nhảy vào ôm anh nằm xuống, viên đạn bay lệch trúng tên đàn em của Mãnh Long. Tên đó ngã sõng soài và chết ngay sau hai giây
- Cẩn thận – Hoàng nhắc.
Cuộc hỗn chiến xảy ra ngay tại bang Thiên Long.
- Dùng pháo MNTM – Khánh Anh lên tiếng, anh không thể chịu đựng được lâu vì vết thương trên người anh đã quá nhiều
- Nó sẽ giết cả người của chúng ta – Tuyết nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng. Pháo MNTM còn độc hại hơn pháo VDZ rất nhiều. Mùi của nó rất hắc, hít lâu sẽ tử vong ngay lập tức. Nhưng pháo này chỉ tàn phá chỗ nó rơi xuống và xung quanh 5m. không như pháo VDZ có thể phá được cả thành phố
- Kệ đi – Khánh Anh nói. Tuyết vào trong bang, lấy trong ngăn bảo mật hai quả còn lại.
Đoàng
Một viên đạn bay đến chỗ Minh, anh chưa kịp nhìn thấy nhưng Khánh Anh đã nhìn thấy, anh chạy ra đẩy Minh nhưng không kịp, viên đạn nhắm trúng lưng anh. Và thế….anh không chịu được nữa. Đôi mắt khép lại…
Minh lo lắng như sắp khóc. Không chần chừ gì thêm, anh đưa Khánh Anh đến bệnh viện luôn.
Số người còn lại đang khó thở vì mùi của MNTM.
Một hố từ thần được tạo ra, hơn trăm người bị rơi xuống cùng tiếng hét oang trời. Xung quanh là những đốm lửa còn sót lại.
Một tay bịt mũi, một tay liên tục bắn súng, Nam, Tuyết, Hoàng vẫn cố chống trọi, súng chĩa đến đâu là có người la liệt đến đó.
Trong khi đó Vương Khang không thể nào chịu được mùi của MNTM nên đã chạy đi. Vừa mở được cửa xe thì một viên đạn bắn trúng tay trái, Tuyết và Hoàng liên tục bắn vào cửa kính của xe cho đến khi đạn không bay được nữa.
Mau chóng rời khỏi khu vực bị nhiễm MNTM . Ai nấy đều cạn sức lực.
Tuyết tự tay lấy đạn ở tay Hoàng ra cho anh và tự tay băng bó, Nam không bị trúng đạn nhưng toàn thân đều có những vết chém dài, rách cả bộ quần áo đang mặc. Tự cầm máu trước khi người của mình mang ô tô đến để đến viện.
…
- Khánh Anh …Khánh Anh - Minh chạy theo ca-bin liên tục gọi tên Khánh Anh , hơi thở của anh yếu quá rồi. Sợ anh không thể nào qua khỏi. Ca-bin đẩy Khánh Anh vào trong, Minh cũng nên đi băng bó người.
Ba người Nam– Minh- Hoàng ở chung phòng với nhau. Cả bốn đều tê buốt nhưng vẫn chịu được tiếng rên rỉ
Còn Tuyết ở riêng một phòng vì cô là con gái.
Nghĩ đến Khánh Anh , nước mắt Tuyết chợt trào ra. Cô đang rất lo cho anh. Riêng anh thôi cũng đã trúng bốn phát đạn rồi. Anh qua khỏi chắc là kì tích.
Hơi thở đã tắt…cả đám bác sĩ toát mồ hôi nhìn lên bảng điện.
…tít…tít…tít…
Máy kích tim liên tục hoạt động. Người anh liên tục co giật lên xuống nhưng nhịp tim vẫn…
KHÔNG THỂ NÀO…
- Khánh Anh …cậu ấy còn quá trẻ mà – Tuyết nghĩ rồi nằm gục xuống giường…
…
Trở lại khu nhà hoang
Nước mắt Thiên Anh trào ra khỏi khóe mắt.
- Giết tôi, bạn sẽ bị ám ảnh cả đời – Dù đang khóc nhưng mắt cô vẫn sắc lạnh lắm. Cô cảm thấy đau đớn khi Yun liên tục hành hạ mình bằng những mũi nhọn của dao.
- Anh Kỳ…Thiên Anh….với…với Châu San …- Vy lắp bắp khi nhìn vào bên trong qua kẽ hở của cửa. Yun cứ ngỡ sẽ không ai biết đến nơi này vì mình làm rất cẩn thận nên không cho ai canh ngoài cửa. Cho chúng ở bên trong cùng thưởng thức kịch.
Có tiếng động. Yun quay phắt người ra ngoài. Ra lệnh cho năm tên
- Nếu là người thì giết đi
Cả năm tên nghe lệnh, rút kiếm ra và ra ngoài.
Thiên Kỳ vừa mở được cửa, định xông vào cứu em gái thì cánh cửa bị bật ra, tiếng va chạm của những thanh kiếm vang lên
- Anh…hai – Thiên Anh nhìn ra ngoài với ánh mắt đầy hi vọng. Cô biết anh sẽ không bao giờ bỏ mặc cô đâu, anh luôn xuất hiện những lúc cô cần mà. Và cả một người con trai nữa, luôn xuất hiện những lúc cô cần, nhưng…anh đang đâu rồi…
Thiên Kỳ đánh tay không với năm tên kia nên anh có vẻ không bằng được.
Tiếng chuông điện thoại Vy kêu lên. Là Hoàng gọi
- Alo, anh Hoàng, anh đang đâu vậy? anh đến cứu Thiên Anh với Châu San đi, họ bị nhỏ Thiên Anh kia bắt, anh đến đi, khu nhà hoang duy nhất phía nam ngoại ô thành phố, cạnh một cánh đồng ý anh – Vy vội vàng nói như bắt được vàng. Bởi khi nãy cô gọi cho mọi người đều không ai nghe máy. Tuyết, Nam và Minh đã ngủ rồi. Hoàng vẫn thức, anh bỏ điện thoại ra thì thấy cuộc gọi nhỡ từ Vy nên anh gọi lại.
- Em đang ở đó hả? Chờ anh. – Hoàng nói, lập tức đi trong khi anh vẫn đang bị thương rất nặng.
Vy không hề biết là anh đang bị thương nên mới gọi, mong anh sẽ cứu được.
- Anh mày đến kìa. – Yun cười đầy bí ẩn – Lọ axit này đáng lẽ dành cho mày nhưng thôi tao thương mày lắm, xuống địa ngục lại trở thành xấu xí Diêm Vương ghét lại đẩy mày lên trần gian thì chết. Tao không muốn cầm dao đâm vào tim mày cho mày chết nên tao sẽ….- Yun cười rồi đứng lên, cầm một can xăng to. Dội khắp xung quanh Thiên Anh và Châu San , số còn lại dội cả căn nhà hoang.
- Đừng…- Thiên Anh lên tiếng, lửa mà bùng cháy, cô hết hi vọng sống rồi.
Yun như mất hết lý trí vì tình yêu, nhỏ cầm một chiếc bật lửa lên. Đốt một tờ giấy rồi thả xuống nền.
- Thiên Kỳ với con Vy đang ở bên ngoài, tao biết tao ra cũng sẽ không được sống, nên…cùng chết đi – Nói rồi, Yun cười…đau khổ.
Một chút khói bốc lên kèm theo chút lửa cháy…dần dần rồi to hơn.
- Mẹ kiếp….EM TAO – Thiên Kỳ gầm lên tức giận khi phát hiện lửa đang dần to hơn.
- Thiên Anh , Châu San - Vy hét lên, định chạy vào trong nhưng Thiên Kỳ cản lại – Em sẽ chết đấy
Sau khi xử lí xong năm tên kia, Thiên Kỳ chạy vào trong đám cháy
- Đưa dao đây – Thiên Kỳ bóp cổ Yun, mắt trợn lên đáng sợ
- ĐƯA ĐÂY – Anh hét lên
Nhỏ run bần bật, rút dao trong người ra đưa cho anh. Anh đến cắt dây trói cho Thiên Anh và Châu San trước khi lửa cháy đến chỗ bọn họ.
Châu San và Thiên Anh vừa được cởi trói và đứng dậy thì thanh gỗ trên trần nhà rơi xuống suýt trúng. Thiên Anh vuốt nhẹ tim để điều khiển nỗi lo lắng của mình.
Lửa cháy dữ dội hết lối ra.
- Cùng chết đi…ha ha ha – Yun cười điên dại – Không ai cứu được, không một ai được sống – Nhỏ nói như bị thôi miên
- Câm mồm – Thiên Kỳ bức xúc quát
- Nóng quá …anh Kỳ anh thoát ra trước đi, anh sẽ chết mất – Thiên Anh vội vàng nói.
- Anh sẽ tìm mọi cách để em ra trước – Thiên Kỳ nắm chặt tay Thiên Anh
- Chỗ kia…- Châu San chỉ về phía bên trái, một cái cửa ra vào phụ đã bị thiêu rụi hết chỗ chắn, để lại một lỗ hổng to
- Anh cũng nghĩ vậy – Thiên Kỳ gật đầu – ra bằng lối đó đi – rồi anh đẩy Thiên Anh và Châu San lại gần đó.
Thấy cả ba người đó ra ngoài an toàn. Không ai chết, Yun cũng muốn chạy ra nhưng…
AAA
Hai tay nhỏ chống lưng, đau đớn
- A….đau quá….- Nhỏ rên lên, mồ hôi túa ra như mưa, lửa vẫn cháy…vô tình. Đứa bé trong bụng nhỏ đạp không thôi, chắc nó cũng cảm nhận dược cái nóng nơi đây.
Hoàng vừa đỗ xe lại, trước mắt anh là căn nhà hoang đang cháy.
- Mọi người không sao chứ? Còn ai trong đó không? – Hoàng hỏi Thiên Kỳ
- Còn nhỏ Thiên Anh - Thiên Kỳ lạnh lùng nói rồi quay sang vuốt tóc Thiên Anh - Em gái, không sao rồi, về thôi
Nghe thấy tiếng hét của Yun bên trong, Hoàng hơi chạnh lòng, tim anh nhói lên một phát, lệch một nhịp. Dù sao…anh và nhỏ cũng là anh em ruột. Không suy nghĩ gì thêm. Anh lao vào biển lửa
- Anh Hoàng…- Châu San , Thiên Anh , Vy đồng thanh, như không tin vào mắt mình. Hoàng đang lao thân mình vào trong đó sao?
- Anh ấy…đang bị thương nữa kìa ? Sẽ chết mất – Thiên Anh lo lắng nói khi nhận ra vết thương khắp người Hoàng
….
- Con nhỏ này…mày gây chuyện đủ chưa? – Hoàng mắng ngay khi thấy Yun đang khóc và nằm dưới đất. Mồ hôi ướt nhèm khuôn mặt
- Anh haii….anh cứu…em…cứu đứa bé thôi cũng được, nó phải sống. – Yun khó nhọc nói. Nhìn vào bụng mình, đứa bé không ngừng đạp. Nhỏ khóc. Khóc rất to
Xung quanh Hoàng không còn lối thoát. Lửa cháy to quá, những thanh gỗ đen thui liên tục rơi xuống.
Rầm…
Căn nhà hoang cứ đổ dần…rồi sụp hẳn.
Vì bàng hoàng, vì lo lắng, vì vết thương, vì tâm trí rối loạn, vì chưa thấy Hoàng ra….cả Châu San và Thiên Anh đều ngất đi. Riêng Vy thì rơm rớm nước mắt.
Thiên Kỳ kiệt sức bế từng người lên xe một. Và anh gọi cho người của mình đến
- Vy, em lên xe đi, đưa họ đến viện nữa – Thiên Kỳ nói khi Vy vẫn đứng đó, nhìn vào bên trong tìm kiếm một người
- Em ở đây, đợi anh Hoàng đã – Vy mệt mỏi thật sự, đôi chân như muốn ngã xuống
- Ở đây một mình nguy hiểm lắm, chút nữa sẽ quay lại – Thiên Kỳ nói
Nghe lời anh, cô đi theo anh. Luôn miệng cầu nguyện cho Hoàng không sao.
Đến viện. Châu San và Thiên Anh được đưa vào phòng cấp cứu. Vy và Thiên Kỳ ngồi bên ngoài chờ.
Lửa đã tắt, căn nhà hoang lụi tàn. Mang một màu u ám và chết chóc, những cành cây đen thui trơ trọi. Hơn chục người mà Thiên Kỳ nhờ đến đang tìm kiếm Hoàng và Yun nhưng vô vọng. Thân xác họ đã thành tro đen…rồi…
Khánh Anh và Hoàng…hai linh hồn gặp nhau trước cổng âm phủ
- Tao với mày…chết rồi đúng không?
- Ừ.
Màu trắng xóa huyền ảo mờ dần...mờ dần...
Tiếng gió kêu to dần...to dần...