Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

Chương 16: 16: Chênh Lệch 12 Độ 3





Đào Đào? Tiểu Đào?
Toàn thân Đồng Duyệt cứng đờ, không thể nói rõ là ngạc nhiên hay bị giật mình, "Nhất định phải gặp ạ?"
Diệp Thiếu Ninh cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của cô, anh nắm tay cô thật chặt như sợ cô sẽ mở cửa bỏ đi, "Anh muốn giới thiệu em với họ."
"Thiếu Ninh, thực ra chưa bao giờ em không tin anh…"
"Chỉ là bạn bè gặp nhau thôi, không mất nhiều thời gian đâu." Vẻ nghiêm túc thoáng hiện trong đôi mắt dịu dàng.
Cuộc gặp mặt này không đến sớm cũng chẳng tới muộn, lại đúng vào thời điểm sau khi La Giai Anh buột miệng tiết lộ thiên cơ.

Cô không biết có phải thái độ không đúng mực của mình mới khiến anh vội vàng quyết định như vậy không nữa.
Cô không phải loại người cư xử tùy hứng nên chỉ khẽ gật đầu rồi hỏi thêm một câu: "Có cần em về nhà thay bộ quần áo khác không?"
Khuôn mặt cau có của Diệp Thiếu Ninh xuất hiện nét cười thật đậm, "Anh với Tiểu Đào quen nhau từ nhỏ, không cần trang trọng quá đâu."
Hai người tiến về phía trước, nơi hẹn hơi xa, mất khoảng 20 phút đi đường.

Nhà hàng rất độc đáo, tên là Thụy Tuyết Sơn Trang, theo kiểu kiến trúc tứ hợp viện, hai cô gái trẻ mặc trang phục xường xám cách tân với họa tiết hoa nhí mỉm cười đón khách trước cửa, anh chàng chạy việc ở bãi đỗ xe sở hữu gương mặt sáng sủa, mặc áo Tôn Trung Sơn cổ tàu.
Sơn Trang không có sảnh chính mà chỉ có các phòng đặt riêng, trong sân không trồng hoa hay cây cối mà bạt ngàn đủ loại rau.

Đang độ củ cải, có những củ to bằng phích nước làm những vị khách đứng xem không khỏi reo hò.
"Ở đây." Diệp Thiếu Ninh nắm tay cô, băng qua hành lang đi tới một căn phòng treo rèm trúc, ánh đèn lọt qua khe hở nhỏ hẹp hắt ra ngoài.
Đồng Duyệt đã mở to mắt nhìn tấm rèm được kéo lên, trái tim đập loạn xạ.
Một người đàn ông ngồi bên bàn gỗ.
Diệp Thiếu Ninh, Ngạn Kiệt, thậm chí Lý Tưởng đều là những anh chàng đẹp trai nhưng người đàn ông ngồi bên bàn kia toàn thân tỏa ra phong thái đẹp đến kinh ngạc, quý phái và tao nhã, đến mức một từ "đẹp trai" không đủ để hình dung.

Gương mặt nhỏ nhắn như những bông hoa đào hồng phớt nở rộ giữa chốn bồng lai dưới ngòi bút Đào Uyên Minh.

Nếu bạn là một người không giỏi định vị, chỉ cần hơi mất tập trung là sẽ lạc ngay trong đó.
"Giới thiệu nhé, người này bề ngoài là tổng giám đốc Tả của tập đoàn Đằng Dược, bên trong là Tả Tu Nhiên mà Đào Đào thường nhắc tới.


Còn đây là Đồng Duyệt." Diệp Thiếu Ninh giới thiệu hai người với nhau.
Đầu tiên Tả Tu Nhiên lườm Diệp Thiếu Ninh một cái sắc lẹm rồi mới chuyển tầm mắt sang Đồng Duyệt, hàng vạn bông hoa đào đã được thu lại, thay vào đó là phong thái chuẩn đàn ông, "Chào chị, tôi là Tả Tu Nhiên." Anh khẽ gật đầu rồi nhoẻn miệng cười, rất đúng phép lịch sự.
Bỗng dưng Đồng Duyệt thấy rất quý mến Tả Tu Nhiên, mặc dù hơi đào hoa nhưng bản chất vẫn là người tốt.

Đúng thật là dù có ba ngàn con sông cũng chỉ cần uống một gáo nước(1).
(1) Nguyên văn là Nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biều, ý là trong cuộc đời có thể gặp được rất nhiều điều tốt đẹp nhưng chỉ cần thành tâm để có được một điều trong số đó là đủ rồi.

Trong hoàn cảnh này nghĩa là trên đời này có rất nhiều đàn ông nhưng chỉ cần có được một người như Tả Tu Nhiên là đủ rồi.
Bỗng dưng cô thấy hiếu kỳ về gáo nước kia.
"Đào Đào đâu?" Diệp Thiếu Ninh chu đáo treo túixách rồi kéo ghế cho Đồng Duyệt, sau đó hai người mới ngồi xuống.
Hàng lông mày đẹp của Tả Tu Nhiên nhướng lên cao, "Cô ấy đúng là nhát chết, chỉ gặp bạn cậu thôi mà cũng kêu hồi hộp.

Hồi hộp quá nên chạy vào toilet rồi." Tuy nói giọng chê bai nhưng ẩn chứa trong đó là sự yêu chiều không hề che giấu.
"Ngày xưa hồi còn đi học, trước mỗi kỳ thi cậu ấy cũng vậy." Diệp Thiếu Ninh khẽ cười.
"Không được nói xấu tớ!" Tấm rèm được vén lên, một cô gái xinh xắn dịu dàng vừa nói vừa bước vào.

Cô gái ấy sở hữu cặp mắt to tròn, lông mi vừa dài vừa cong, lúc mỉm cười hai bên má lúm đồng tiền liền xuất hiện.

Thầm nghĩ đây có lẽ chính là gáo nước kia.

Nếu Diệp Thiếu Ninh là bạn học của cô gái này thì năm nay cô ấy cũng đầu ba rồi.

Đồng Duyệt thấy mình thoạt nhìn còn già dặn hơi cô ấy, một là cô gái này được sống trong nhung lụa từ nhỏ, hai là cuộc sống hôn nhân vô cùng mỹ mãn mới có thể trẻ hơn tuổi nhiều đến vậy, nụ cười mới trong trẻo và đáng yêu đến thế.
"Em có gì xấu mà sợ bọn anh nói xấu?" Bỗng nhiên nụ cười của Tả Tu Nhiên trở nên rạng rỡ, anh vươn tay ôm eo cô rồi kéo cô ngồi xuống ghế bên trái của mình, ở một vị trí cách Diệp Thiếu Ninh đến mấy ghế.
"Nghiêm túc đi nào, ông xã." Đào Đào hất bàn tay đang ôm eo mình ra, mỉm cười với Đồng Duyệt: "Cô giáo Đồng xinh quá, dáng người cũng đẹp nữa, làm tôi hâm mộ chết đi được."
Tả Tu Nhiên ho khan một tiếng, "Chẳng lẽ em lại có ý định giảm cân?"
Đào Đào chột dạ bĩu môi.

"Được, anh đã nói trước rồi đó, em thế nào thì anh sẽ bắt Thông Thông phải theo như thế.

Chẳng phải mẹ sẽ là tấm gương cho con gái sao?"
"Ông xã à,… Đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi, em không định thực hiện đâu."
"Thông Thông là con gái của cặp đôi này, giống hệt mẹ nó." Diệp Thiếu Ninh khẽ nói với Đồng Duyệt, hai người mỉm cười nhìn đôi vợ chồng đối diện.
Tả Tu Nhiên thở dài thườn thượt, nắm lấy tay Đào Đào rồi vỗ lên đó thật nhẹ, "Tả phu nhân, hãy nghe tôi nói, cô giáo Đồng thon thả mảnh mai như vậy là vì Thiếu Ninh thích mẫu người như thế, phụ nữ trở nên xinh đẹp vì người yêu mà.

Còn phu nhân đã là vợ của Tả Tu Nhiên rồi, tôi rất thích dáng vẻ của phu nhân bây giờ, càng mập mạp chứng tỏ phúc phận của tôi càng nhiều, gầy đi một chút tôi cũng chán hết cả người, phu nhân muốn cướp đi quyền được hưởng hạnh phúc của tôi chăng? Phu nhân muốn giảm cân là chiếu theo tiêu chuẩn của đứa nào? Đừng làm cho tôi phải cả nghĩ nhé!"
"Được rồi được rồi, không giảm là được chứ gì.

Cô giáo Đồng ở đây mà anh làm em xấu hổ quá đi mất." Đào Đào bực tức đến thở hồng hộc.
"Cô giáo Đồng dạy chữ dạy người, thừa biết phân biệt phải trái.

Ok chưa? Gọi món, gọi món thôi nào." Tả Tu Nhiên cao giọng gọi với ra ngoài, nụ cười gian xảo như mèo vớđược cá rán.
Đồng Duyệt nhìn Đào Đào mà không khỏi thấy buồn cười.

Có một ông chồng như vậy chắc chắn người làm vợ sẽ chẳng bao giờ thấy buồn lòng.
"Này, đừng có nói mấy lời mắc ói trước mặt người khác nữa, đừng làm hư Đồng Duyệt nhà tôi." Diệp Thiếu Ninh đùa giỡn, "Đồng Duyệt, em không nhận ra hai người này đã lấy nhau năm năm đúng không, lâu thế mà còn bày trò mắc ói."
Tả Tu Nhiên xua tay, "Cô giáo Đồng thực ra hạnh phúc không cần phải phô bày, nó sẽ được bộc lộ một cách hoàn toàn tự nhiên.

Quy tắc của hôn nhân, một là tình yêu, hai là phải mắc ói.

Đàn ông có cần phải tỏ vẻ chính nhân quân tử trước mặt vợ mình không? Diệp Thiếu Ninh, cậu phải học tập tôi vụ này.

Đàn ông, chơi bời chỉ là chơi bời, một khi đã quyết định thì phải nghiêm túc mới được, đừng đứng núi này trông núi nọ kẻo trượt chân ngã, không khéo còn gây tai nạn chết người."
"Tả Tu Nhiên, anh đắc ý gớm nhỉ?" Đào Đào nheo mắt.

"Đều nhờ Tả phu nhân biết cách dạy chồng.

Em muốn ăn gì nào?" Tả Tu Nhiên vội đưa thực đơn cho Đào Đào.
Đồng Duyệt xoa mũi, sợ bản thân bật cười thành tiếng, lén lút đưa mắt nhìn Diệp Thiếu Ninh nhưng không ngờ anh cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

Một tay anh đã nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, kéo tay cô đặt lên đầu gối, nhẹ nhàng dùng ngón tay vỗ về.
Thụy Tuyết Sơn Trang chỉ phục vụ các món ăn truyền thống, hoàn toàn chính tông, đến cả dụng cụ ăn uống cũng thuộc hàng cổ xưa, toàn những loại gốm sứ lâu đời.
Diệp Thiếu Ninh và Tả Tu Nhiên nói chuyện công việc, Đồng Duyệt nghe Đào Đào kể chuyện dạy con.

Họ đã lấy nhau năm năm, con vừa tròn một tuổi.
Chỉ sau một bữa cơm, Đồng Duyệt đã yêu mến Đào Đào.

Cô ấy là người chân thành và rất nhiệt tình, còn có được sự hồn nhiên hiếm thấy ở người trưởng thành nên dễ dàng giành được tình cảm từ người đối diện.
Con gửi ở nhà bà ngoại, Đào Đào và Tả Tu Nhiên nhớ con nên vừa ăn xong đã tức tốc ra về.

Đào Đào và Đồng Duyệt trao đổi số điện thoại, hẹn lần sau gặp riêng, không muốn hai người đàn ông phá bĩnh.
Đứng dưới ánh đèn sáng rực của Sơn Trang nhìn xe họ xa dần, Đồng Duyệt im lặng hồi lâu.
Diệp Thiếu Ninh lái xe tới, "Đang nghĩ gì vậy?" Anh phủ lên người cô chiếc áo khoác lấy từ ghế sau.
"Thấy hơi hâm mộ."
"Cũng phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có được nhau." Khuôn mặt Diệp Thiếu Ninh chìm trong bóng đêm, thật khó phát hiện vẻ hụt hẫng thoáng qua.
Cô khẽ gật đầu.

Hôn nhân phải trải qua gian khổ mới càng đáng quý, xưa nay hạnh phúc có bao giờ là dễ dàng đạt được?
"Đi với em tới nơi này nhé?" Cô chỉ về một hướng.
Anh không hỏi cô đi đâu mà cứ tiến thẳng về phía trước theo chỉ dẫn của cô.

Đường xá ngày càng vắng vẻ, xe cộ ngày càng thưa thớt, ánh đèn bên đường nhạt nhòa, trong không gian thoang thoảng mùi bùn đất ẩm ướt.
"Anh dừng lại ở đây một lát đi." Cô nói rồi quay đầu ra bên ngoài.
"Em chưa no à?" Anh nhìn bốn phía, đằng trước dày đặc ánh đèn, là lối vào đường cao tốc của Thanh Đài, xung quanh đây là trạm xăng dầu, xưởng sản xuất khí và vài quán ăn vặt.

Xe họ dừng trước một hàng bán mì thịt bò, trên khoảnh sân tĩnh mịch có không ít xe tải chạy đường dài đang đỗ, rõ ràng việc buôn bán không tệ.

Cô không đáp lời cũng chẳng xuống xe, chỉ lặng lẽ nhìn như vậy.
Khoảng 15 phút sau một tốp người đi từ bên trong ra, sau cùng là một người phụ nữ vóc dáng đậm đà, chiếc tạp dề loang lổ dầu mỡ, mái tóc lộn xộn bị gió thổi toán loạn nhưng vẫn có thể nhận ra những nét đẹp hồi thiếu nữ trên gương mặt.

Bà gạt bừa mấy lọn tóc xuống rồi nói to: "Lần sau đến Thanh Đài, hai ông chủ nhớ tới ủng hộ nhà tôi nhé!"
"Dĩ nhiên, bà chủ quán nhiệt tình như vậy làm sao tôi nỡ không quay lại?" Tài xế xe tải cười khúc khích rồi nổ máy cho xe chạy vào màn đêm.
Bà đứng ngoài một lúc nhìn xe họ đi rồi chau mày, bấy giờ mới quay người đi vào trong quán mì.
"Anh nhìn thấy bà ấy chứ?" Đồng Duyệt ghé lên cửa kính, giọng yếu xìu như không thể chịu nổi gánh nặng thêm nữa, đã kiệt sức rồi.
"Ừ." Anh khẽ chau mày.
"Sau này em già đi sẽ như bà ấy vậy." Cô nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên tự giễu.
Anh ôm lấy cô trong tâm trạng khó hiểu.
Ngón tay lạnh toát, cơ thể run nhè nhẹ.
"Mọi người đều nói em và bà ấy giống nhau nhưng em đâu có được như bà ấy.

Lúc nhỏ bà ấy thương em lắm, mặc váy cho em, buộc tóc cho em làm Tang Bối hâm mộ đến phát khóc.

Tang Bối thường ở lì nhà em không chịu về.

Bà ấy đưa em đi học vẽ, chơi đàn violon, tối lại làm bài tập với em.

Bà ấy hát rất hay, nấu nướng cũng ngon.

Hồi xưa bà ấy rất hay cho em đi chơi công viên và thường đi cùng với một chú.

Chú đó lần nào cũng lái xe ô tô tới, mỗi lần một chiếc, đưa em ra ngoại ô, xe chạy nhanh lắm, em mừng rỡ vừa nhảy vừa reo hò.

Lúc về bà ấy dặn em không được nói về chú ấy với bố vì chú ấy là bí mật trong lòng bà."
"Năm em mười hai tuổi, vì bí mật đó mà bà ấy nghỉ việc, rời xa bố, bỏ rơi em." Giọng cô vẫn rất bình thản như đang nói về một định luật Vật lý, vừa tuần tự vừa rõ ràng, "Từ đó trở đi em với bà ấy ít khi gặp nhau.

Chỉ nghe nói bà ấy có đi làm cho công ty, cũng từng có thời gian sống hạnh phúc, nhưng bây giờ chỉ có một mình, toàn bộ tài sản là quán mì này."
"Thiếu Ninh, anh em họ Vi còn em họ Đồng, người phụ nữ em gọi là mẹ không phải mẹ đẻ em, bà ấy mới là mẹ đẻ em." Cô từ từ chuyển ánh mắt về quán mì, "Biết em như vậy, anh còn muốn tiếp tục qua lại bằng một mối quan hệ lấy tiền đề là hôn nhân không?".