Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt

Chương 32: Chương 32





Hắc y nhân không ngờ sống lại một đời này, Ôn Tề Minh vẫn như cũ hướng về Giang Ninh.

Tựa như cá cần nước, cây cần nắng vậy, cho dù có trải qua một hồi mưa máu gió tanh, cho dù có đánh chết, nam nhân kia tuyệt không hối cải chứ đừng nói đến chuyện thay đổi.
Vào khoảnh khắc hắn ném xuống quả mìn tự chế kia, Giang Ninh không ngoài dự đoán mà lao ra che chắn cho Ôn Tề Minh; nhưng bất ngờ của bất ngờ, Ôn hôn quân lại hộ kẻ thù của mình trong lòng ngực mình, thay nam nhân chịu hết tất cả sát thương.
Lý Sa Tử bất an, một ngày Giang Ninh còn sống trên đời thì nàng như ngồi trên đống lửa, đứng trên hòn than.
“Vậy ngươi tính thế nào? Rõ ràng ngươi vỗ ngực ta đây, nói chỉ cần một lần là khiến Giang Minh Nguyệt chết, nếu không thì cũng tàn phế cả đời.

Bây giờ ngươi tới nói hắn chẳng những chưa chết mà còn được A Minh bảo hộ? Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng chấp nhận sao?”
Hắc y nhân cũng không yếu thế: “Nương nương, bối phận của chúng ta không giống nhau.

Cho dù ngươi có là hoàng hậu thì ngươi cũng chỉ là nữ nhân ngu xuẩn trong mắt ta.

Ta hiểu rõ ngươi, hiểu rõ từng đường đi nước bước của ngươi, ngươi toan tính những gì, lý do tại sao lại làm vậy, ta đều nắm trong lòng bàn tay.


Đừng giở giọng lên mặt tỏ uy quyền với ta, ta có rất nhiều cách để Thiên Lang Lý thị bồi táng theo Vĩnh An.”
Nữ nhân cao quý kiêu ngạo kia cuối cùng cũng lộ ra một tia nhún nhường, nàng mím môi, tay giấu sau áo đã bấm cả vào da thịt.

Song, Lý Sa Tử được nhiều người kính mộ cũng có nguyên do của nó.

Nàng che giấu tâm tư, tỏ ra không sợ hãi: “Hừ, rõ ràng là ngươi tìm tới ta trước, yêu cầu hợp tác, ngươi cho rằng ta không chuẩn bị trước, phòng ngừa ngươi? Trước khi ngươi sinh ra thì ta đã lăn lộn chốn cung đình này mười lăm năm, cũng trụ lại nơi đó gần bốn mươi năm, oắt con ngươi đừng cho rằng có thể tự mình nghịch thiên.”
“Ha ha ha ha” Hắc y nhân phá lên cười, “Nương nương, đó là lý do vì sao ta lại muốn hợp tác với ngươi.

Ngươi thật sự rất đáng thương.

Hơn ai hết, ta hiểu rõ, ngươi càng hiểu rõ, đó là ngươi lúc nào cũng là kẻ thua cuộc, nhưng chẳng bao giờ chịu thừa nhận, lúc nào cũng ảo ưởng bản thân là kẻ chiến thắng vinh quang.”
Hàng lông mày lá liễu sắc bén của hoàng hậu nhíu lại giận dữ, như chọc phải vảy ngược.

Nhưng hắc y nhân không có dấu hiệu ngừng lại những gì mình đang nói.
“Đầu tiên là ngươi đã thua Bạch Hồng Y, chẳng phải Giang Triết Viễn cuối cùng vẫn là có với nàng ta hai đứa con sao? Một nam, một nữ, đúng là vẹn toàn.”
“Ngươi câm miệng.”
“Thẹn rồi? Chưa hết đâu, tiếp theo, ngươi lại thua khi chính nhi tử của mình, Ôn Thịnh Đế chỉ lo chạy theo bóng hình của Giang Minh Nguyệt.”
“Ta nói ngươi câm miệng!”
“Và cuối cùng, đến cả bây giờ, ngươi vẫn một mực cho rằng mình có thể đạp lên ta mà nắm lấy tất cả.

Nương nương, ta nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi, đến cả nhi tử cũng đề phòng ngươi, bệ hạ cũng không nghe ngươi nữa, thì ngươi lấy đâu ra tự tin để phản lại ta?”
Lý Sa Tử im lặng, nàng nhắm mắt để bình ổn tâm tình, giữ vững lý trí.
“Ngoan ngoãn làm theo kế hoạch, ta tin ngươi biết mình cần phải làm gì.”
Hắc y nhân móc ra trong túi áo một mảnh giấy, đặt lên bàn, đẩy về phía Lý Sa Tử.

Nàng chần chừ rồi nhận lấy, siết chặt trong lòng bàn tay.


Trước khi gã đi, mới nói một câu, dường như dùng hết lá gan của mình: “Ngươi đã nói sẽ tha cho ta.”
“Thứ ta muốn rất đơn giản, nếu như Vĩnh An diệt thì hoàng hậu nương nương sẽ mãi an ổn.”
“Tại sao? Tại sao bắt buộc phải là A Minh?”
“Nương nương đi đường cẩn thận, thần còn phải xử lý vết thương, xin cáo lui trước.”
Gã đi rồi, để lại Lý Sa Tử một mình lại gian phòng cùng hai thị nữ, họ ái ngại nhìn nhau.

Nàng lúc này mới bùng nổ, hất tung chén trà xuống sàn, mảnh vỡ tung toé khắp nơi.
“Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
Hai thị nữ lo sợ chủ tử bị thương, vội vã can ngăn: “Nương nương, xin người bớt giận.”
“Bớt giận!? Hắn chỉ là tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, vậy mà Lý Sa Tử dưới một người, trên vạn người như ta phải cúi đầu trước hắn! Nực cười! Hắn nghĩ mình là ai? Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cứ đợi đấy, Lý Sa Tử ta ở đây có trời đất chứng giám, xin thề sẽ róc thịt lột gân hắn xuống!”
Ngày đó, gã tới mang theo một số thứ đến cầu kiến nàng.

Mới đầu, Lý Sa Tử còn khinh thường nhìn lại, lúc xem rồi mới kinh hãi đến tận xương.

Không biết gã làm cách nào có thể tra được ra bí mật mà nàng che giấu suốt bao nhiêu năm qua, không một ai biết cả, vì những kẻ đó đã bị nàng tận tay tiễn sang kiếp khác.
Rốt cuộc gã có lai lịch thực sự là gì? Lý Sa Tử tốn ngàn công sức cũng chỉ điều tra vỏn vẹn được vài con chữ về lớp vỏ bọc của hắn.


Điều đáng sợ hơn là khi nàng có động thái gì, suy nghĩ gì, kế hoạch ra sao, gã đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Bằng cách nào?
Lý Sa Tử không hiểu.

Cũng vì không hiểu mà bất an, sợ hãi rồi làm theo mệnh lệnh của gã, hợp tác và lợi dụng lẫn nhau như những công cụ.

Vì tính đến hiện tại, cả hai vẫn đem đến lợi ích cho nhau, cho nên bọn họ vẫn chưa trở mặt.

Nhưng Lý Sa Tử vốn dĩ kiêu ngạo từ thuở lọt lòng, cái tôi quá lớn khiến nàng không chấp nhận cuộc đời mình phải cúi đầu trước kẻ khác, nàng quyết đấu lại gã đến cùng.
Nhưng Lý Sa Tử nào có biết, hắc y nhân đi guốc trong bụng nàng, hắn thật sự chỉ coi nàng như một đồ vật, một con tốt thí.

Hắn không giống Ôn Tề Minh, chỉ đơn thuần sống lại, thân phận của hắn là thứ mà không ai có thể lường đến được.
Cho nên, dù kiếp này có thay đổi, hắn cũng không bị động, tất cả vẫn nằm trong sở liệu của hắn.