Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt

Chương 30: Chương 30





Thế trận bày sẵn, tất cả đều đúng như dự đoán của Giang Ninh, bọn họ cứ thuận lợi một đường tiến lên.

Đến cả Ôn Tề Minh âm thầm theo sau cũng phải ngả mũ thán phục.

Kiếp trước hắn để hận thù xâm chiếm, căn bản không phân biệt đất trời phải trái gì nữa chứ đừng nói đến tài thao lược của Giang Ninh, Ôn Tề Minh lúc đó chỉ cảm nhận được thống khổ từ việc mất nước nhà tan.
Nguyên lai tiền đồ của Giang Ninh có thể rộng mở đến từng ấy, vô cùng xán lạn, cứ thế dương quang mà đi.

Vậy mà kiếp trước chẳng một ai chịu tin hắn vô tội, hết người này đến người khác ruồng bỏ, đẩy hắn đến đường cùng tuyệt lộ.
Giang Ninh liếc nhìn hắc y nhân ngồi vắt vẻo trên ngọn cây cách đó không xa, âm thầm phiền chán cái tính bao đồng đánh chết không đổi của nam nhân kia.

Tuy luận võ công thì hắn không so được với Ôn Tề Minh nhưng sự thực thì hắn cũng phải thuộc hàng ngũ đầu của thế hệ ngày nay, làm sao có thể không nhận ra có người đi theo cả quãng đường, thậm chí nhìn chòng chọc?
Đêm đó bọn họ dựng trại ngay trong địa bàn Nhung Quốc, tiến thêm trăm dặm nữa là đế đô Hoa Điện - lớp phòng ngự cuối cùng.

Giang Ninh không hề buông bỏ phòng bị, hắn biết Thịnh Quốc có nội gián, và thế lực nâng đỡ cho kẻ này cũng là thế lực quyết tâm dìm Vĩnh An xuống.

Nếu Ôn Tề Minh có thể trà trộn vào thì chứng tỏ lũ ngu Nhung Quốc không hề hay biết mặt của kẻ kia.

Càng nghĩ, Giang Ninh càng muốn được thấy rõ tướng mạo ấy.
Có tiếng bước chân nhè nhẹ ngoài lều, ánh lửa hắt lên tấm vải căng lều bóng người lập loè, Giang Ninh mới đầu nghĩ đó là Ôn Tề Minh không chịu nổi cơn đói dày vò nữa nên mò xuống kiếm cái ăn, nhưng về sau phát hiện khí tức của kẻ tới khác hẳn với Ôn thái tử.


Giang Ninh vào thủ thế, tay cầm chắc chuôi kiếm.
Chỉ thấy kẻ đó nhanh tay ném vào bên trong một vật thể không xác định được.

Nó có dạng hình ống, dài một gang tay, một bên gắn dây ngắn, đầu dây còn có lửa cháy.

Tuy không biết là thứ gì nhưng Giang Ninh có linh cảm chẳng phải thứ dễ chơi, lập tức tránh xa.
Nhưng lửa cháy rất nhanh, trong chốc lát đã hết dây.

‘Bùm’ một tiếng đến inh tai nhức óc, Giang Ninh che đầu ngồi sụp xuống tránh các mảnh vỡ văng ra.

Cả căn lều lập tức bị lửa nuốt chửng, bàn ghế dưới áp lực nổ bị hất văng tứ tung, đè cả vào người hắn.
Thính giác Giang Ninh ù cả đi, đầu óc ong ong choáng váng, hắn tưởng mình đã tránh đủ xa, là hắn coi thường rồi.

Quân lính nghe tiếng động lớn liền vội vã chạy tới lều của chỉ huy, mới nãy vẫn yên ổn, bây giờ chẳng còn gì ngoài đống lửa phừng phực.
Đường Gia hô hoán: “Còn không mau dập lửa! Mau vào tìm Giang công tử!”
Ôn Tề Minh đuổi tới, dễ dàng nhìn thấy bóng đen lẩn khuất trái ngược với đám người hối hả kia.

Gã đội nón có rèm che, thân thủ vô cùng linh hoạt.
Là tên Ôn Tề Minh đã gặp ở Hoa Điện kiếp trước! Quả nhiên, ngươi không phải Giang Minh Nguyệt!
Đạp cành mượn lực, Ôn Tề Minh bay vụt xuống, mũi kiếm không do dự đâm thẳng về phía hắc y nhân.

Gã nhanh nhạy nghiêng mình tránh thoát, rút kiếm chống trả.

Ôn Tề Minh không cho hắn cơ hội kịp thở, liên tục tấn công.

Mỗi kiếm giáng xuống đều mang theo uất hận, giận dữ dồn nén cả một đời.

Bây giờ ý niệm của Ôn hôn quân đã thay đổi: giết tên sâu mọt này thì sẽ chẳng còn chuyện gì tiếp tục sai nữa.
Hắc y nhân bất ngờ trước sự xuất hiện của Ôn Tề Minh, ban đầu lộ ra đầy sơ hở nhưng cũng nhanh lấy lại được tinh thần.

Gã ôm ấy cánh tay bị Ôn thái tử chém rách mà lùi lại về sau, tấm mành khẽ bay loáng thoáng, lộ ra nốt ruồi khoé mắt ám ảnh.
Ôn Tề Minh nghiến răng, hắn quát lớn: “Ngươi rốt cuộc là kẻ nào!?”

Gã im lặng, tất nhiên không trả lời.
“Tại sao ngươi lại biết kiếm pháp Vĩnh An?”
“Tại sao ngươi lại biết về song kiếm pháp của Giang Minh Nguyệt và ta?”
“Tại sao lại phải là Giang Ninh? Hắn rốt cuộc đã sai ở đâu!?”
Hắc y nhân khinh công, nhảy tót lên cành cao, mở miệng nói, giọng nói có điều khàn khàn khó nghe, Ôn Tề Minh hiểu rõ hắn đang cố tình đổi giọng để tránh bị nhận ra.

Lẽ nào là kẻ mà hắn biết sao?
“Thật không ngờ, điện hạ không chỉ là điện hạ.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Ôn Tề Minh đề cao cảnh giác lên.
“Lời nào ý đấy, xem ra, thái tử ngài đây là kẻ sống hai đời a.”
Ôn Tề Minh: “!!”
Hắc y nhân tặc lưỡi, gằn giọng xuống: “Hiểu rồi, điều đó đã giải thích cho tất cả những thứ chệch quỹ đạo bây giờ: Vĩnh An không diệt, Giang Ninh không phải phản đồ, thậm chí còn có cơ hội gây dựng công lao.”
“Con mẹ nó, ngươi rốt cuộc là ai!?” Ôn Tề Minh nghĩ nát óc ra cũng không thề ngờ trên đời này còn tồn tại một kẻ giống mình.

Nhưng tại sao lại là gã? Thế gian này thiếu người đến vậy?
Khốn kiếp, rốt cuộc là có bao nhiêu kẻ giống như hắn đây? Chục người, trăm người? Giang Ninh có hay không?
‘Vút’
Tiễn nhọn xé gió vút qua đầu Ôn Tề Minh, găm vào đùi hắc y nhân, kèm theo giọng nói quen thuộc của Giang Ninh: “Ôn Tề Minh! Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn ngơ ngác ở đó!”
Hắn xoay người lại, hình ảnh Giang Ninh lấm lem xước xát phản chiếu trong đáy mắt, một cỗ lửa giận từ đâu như phá kén chui ra, sát khí so với lúc nãy còn cường hơn gấp bội.
Hắc y nhân biết cứ kéo dài tình hình này thì thật sự không ổn, kẻ bất lợi sẽ là mình.

Gã nhanh chóng lấy ra mìn tự chế, châm lửa đầu dây rồi ném thẳng xuống chỗ hai người Minh Ninh.
“Cẩn thận!!”
Vừa nếm mùi lợi hại của thứ không rõ nguồn gốc kia rồi, chẳng ai ngu ngốc tắm hai lần trên một dòng sông, Giang Ninh vội kéo Ôn Tề Minh ra xa, lấy thân mình che chắn cho hắn.

Mìn lại nổ, tung toé đất cát, khói bụi mờ mịt, inh tai nhức óc, ngực bị dồn ép đến khó thở.

Song, Giang Ninh lại không cảm thấy đau rát gì, sau lưng chỉ cảm nhận được sỏi đá gồ lên.
Không biết từ lúc nào, Ôn Tề Minh đã đổi hai vị trí của bọn họ.

Hắn cẩn thận bảo vệ đầu cho Giang Ninh, dùng cả thân mình che chắn cho nam nhân, mặc kệ thân phận cao quý của mình.

Lưng áo Ôn Tề Minh cháy xém, có chỗ còn đến tận da, gây ra vết bỏng đáng sợ.
Lấy lại bình tĩnh từ mùi khét nồng đầy rẫy trong không khí, Giang Ninh vội vã bật dậy khỏi nền đất, nôn nóng muốn kiểm tra thương tích của Ôn Tề Minh.
“Ta không sao.”
Ôn Tề Minh thì cười, Giang Ninh thì lại thấy đau.
“Đừng có cười, chuyện này đáng để cười sao?”
“Có chứ, trông ngươi như sắp khóc đến nơi rồi ấy Giang Ninh, tiểu tổ tông, ta thật sự không sao.

Mấy vết thương này đâu có nhằm nhò gì.”
Giang Ninh không hề tin, mặc dù Ôn Tề Minh thật sự không thấy đau.
Đáng lý ra không nên như thế.
Một thái tử kiêu sủng độc nhất của Thịnh Quốc, người người phủng trong lòng bàn tay, đi đường có kẻ quét sạch sỏi đá, nguyện không để hắn mảy may mất một cọng lông sợi tóc, vậy mà bây giờ lại bình thản cười nói những vết thương đó không thể khiến hắn đau được nữa.