Thì chỉ là phi tặc, cưỡi mây đạp gió (2) mới tính là thần tiên
“A Siêu, ngươi không nhìn thấy gì hết. Những gì ngươi vừa nhìn thấy đều là giả, quay lưng về nhà, quên hết đi.” Ta cố chịu đựng cơn đau trên cổ, đứng lên nhắc nhở A Siêu. Cũng may, chỗ ta rơi xuống cách mặt đất không xa, nếu không thật sự sẽ chết rất khó coi, trên đời này chỉ có rùa mới có thể rụt đầu vào cổ, Đại Bạch chết tiệt.
A Siêu bị ta nói đến sững sờ, buông chân trái xuống, trong ánh mắt ngoài sự hoài nghi còn mang theo chút ngưỡng mộ. Ta quay đầu thấy Đại Bạch như một cây củ cải đang nằm trong bóng râm, liền thở phào nhẹ nhõm.
Phủi phủi đất trên thân thể, ta đi đến trước mặt vỗ vai A Siêu: “Vừa nãy những gì ngươi vừa nhìn thấy là ảo giác.” Sau đó lại bồi thêm một câu, “Là hoang tưởng, không cần xem là thật.”
“Tiểu Ngũ, ngươi tu tiên đúng không? Những người kể chuyện (3) trong quán trà đều nói tu tiên có võ nghệ cao cường, vượt nóc băng tường.”
Ta hít sâu một hơi, âm thầm mắng tên kể chuyện đó. Sao có thể lừa gạt trẻ nhỏ như vậy? Vượt nóc băng tường cái đó chỉ là phi tặc thôi, cưỡi mây đạp gió mới có thể là tiên nhân chứ. Thật không hiểu A Siêu rõ ràng thông minh như vậy sao có thể nghĩ như thế.
Không đợi ta mở miệng, hắn lại hỏi: “Sau khi ngươi thành tiên có phải sẽ không ở trần gian nữa không? Có phải sẽ rời khỏi thôn không?” Trong giọng nói của hắn còn mang theo chút ưu thương khó hiểu. Hắn tiếp tục nói: “Vốn ta muốn hai năm nữa sẽ tìm bà mai đến nhà ngươi cầu thân.”
Trong nháy mắt ngực ta như bị nghẹn một hơi, một lúc lâu sau cũng không có phản ứng. Hai người tụi ta chỉ mới mười bốn tuổi thôi, bây giờ nghĩ đến chuyện này có phải là hơi sớm không, huống hồ ta cũng không có ý gì với hắn hết. Tuy nói rằng môi chước chi ngôn, phụ mẫu chi mệnh (4), nhưng cuối cùng ta vẫn muốn tự mình làm chủ.
Ta lau mồ hôi trong tay, nghiêm mặt dùng lời nói tự mình cho là thành thật nhất mà nói: “A Siêu, ta không phải muốn tu tiên, là ảo thuật đó hiểu không? Còn nữa, chuyện đó... cầu thân nên ngừng lại ở đây đi, chúng ta không hợp.”
Với tính cách của A Siêu, nếu như đã thích vật gì thì nhất định sẽ cố chấp cho rằng vật đó cuối cùng sẽ thuộc về hắn. Quả nhiên ta vừa từ chối hắn liền phản bác lại, cả người đều mang theo cố chấp.
“Tại sao lại không hợp? Ta nói hợp thì là hợp, thanh mai trúc mã, môn đang hộ đối.” Nói xong lại còn kín đáo đưa gói giấy cho ta sau đó quay lưng đi khỏi, chỉ còn lại mình ta nhìn theo bóng dáng của hắn từ từ biến mất.
“Ngươi và hắn ta không hợp, hắn quá ấu trĩ.” Đại Bạch không biết khi nào thì chạy đến trước mặt ta, lấy lại gói giấy thấm dầu, vừa mở ra liền tràn ngập mùi hương ngọt ngào của hoa quế, hắn không chút khách khí đem hai cái nhét vào miệng, chép miệng nói ngon.
Rõ ràng chỉ là một củ cải vừa mới sinh ra trong năm nay, vậy mà lại không biết xấu hổ nói người ta ấu trĩ, còn nói đến nghiêm túc như vậy, không cho người khác có chút nghi ngờ. Đây nhất định là chuyện cười mà.
Ta hỏi hắn: “Ngươi là lão yêu quái củ cải độc nhất vô nhị trên đời chỉ có một phải không? Ngươi nhìn thấy củ cải mẹ chưa? Ngươi còn dám không biết hổ nói người khác ấu trĩ.” Cơn giận không biết từ đâu nổi lên khắp người.
Đại Bạch vừa định mở miệng, ta liền trừng mắt rống lên một câu câm miệng. Đại Bạch ngẩng đầu cầm lấy bánh hoa quế chạy vào phòng, đập mạnh cửa ầm một cái. Hắn tức giận cái gì chứ, ta nói không đúng sao? Đã tức giận còn không quên ăn....
Nếu như ta từ chối việc cầu thân của A Siêu, vậy ta và hắn sẽ không thể làm bạn nữa rồi, hơn nữa còn ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nhà. Nếu như không từ chối, ta thật sự không thích A Siêu, tuy rằng hắn rất tốt nhưng giống như Đại Bạch nói, có lúc tính ấu trĩ của hắn không hợp với ta.
Ta ở cửa phòng nắm chặt tóc, không nghĩ ra bất cứ biện pháp nào ngược lại tóc thì túm được một chùm. Buổi trưa, ta đến viện chính ăn cơm, mẹ làm hai món ăn đều là những món ta thích. Nhưng lần này ta chỉ ăn vài miếng liền bỏ đũa.
Thức ăn bày ở đó không hề hấp dẫn ta chút nào. Mẹ nhìn ánh mắt ta sau đó gắp cho ta hai miếng trứng gà, quan tâm hỏi ta: “Tiểu Ngũ, sao con không không ăn, bị bệnh sao? Hay là chê mẹ làm không ngon?”
Ta nhận lấy miếng trứng gà, lắc lắc đầu nói; “Không, rất ngon mà. Chút nữa con sẽ gói lại đem về tiểu viện, lúc đó có thể từ từ ăn.”
Mẹ ta cười nói: “Điểm này thì con tiến bộ rồi.”
Ta ăn không vào, nhưng mà Đại Bạch chắc đói rồi. Vừa rồi ta đối với hắn có chút độc ác, trời nóng làm người ta dễ nổi nóng, gửi cho hắn chút đồ ăn để tìm cho mình bậc thang để đi xuống. Đói là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến việc tu thành hình người của hắn mới là chuyện lớn.
Lúc ta quay về tiểu viện vẫn giống như trước khi ta đi. Cửa phòng vẫn còn đang đóng chặt. Ta đẩy hai cái nhưng cái cửa dường như bị dính chặt với nhau. Ta dùng sức đẩy hai cái, bên trong một lúc lâu cũng không có động tĩnh. Vừa lúc ta định giơ chân đạp cửa thì nó lại mở ra, cuối đầu xuống nhìn thấy Đại Bạch uể oải nhìn ta.
“Ta ngủ xong rồi. Đói bụng quá.”
Nói người khác ấu trĩ, không phải bản thân mình còn ấu trĩ hơn sao? Ta đem cặp lồng vào phòng, lấy thức ăn và màn thầu bên trong ra ngoài.
Ta cúi đầu dùng ngón tay gõ lên bàn nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, hôm nay nói chuyện nặng lời. À, qua đây ăn đi, có thịt.”
Còn tưởng rằng hắn sẽ đùa giỡn cười nhạo ta một phen. Hắn đi đến bên cạnh bàn, quăng thứ gì đó lên bàn. Ta cúi đầu nhìn. Thì ra là gói bánh hoa quế.
“Ngày mai mang gói bánh này cho A Siêu , hắn ăn xong thì chuyện của ngươi sẽ được giải quyết. Không được để người khác ăn, nếu không sẽ xảy ra chuyện.”
“Đem thứ người ta tặng mình tặng lại cho người ta thì không tốt lắm, hơn nữa trong bánh hoa quế này có bỏ gì vậy? Không lẽ ngươi muốn giết chết hắn?” Ta vội vã trốn cách xa gói bánh một chút, chỉ sợ nếu dính vào một chút sẽ chết không ai biết.
Đại Bạch tiêu diệt xong miếng thịt và nửa cái bánh bao sau đó mới từ từ nói: “Ta chỉ giết củ cải, không giết người. Không đem thứ này tặng hắn thì tặng gì, không lẽ lại phải dùng tiền mua cái mới hay sao?”
Ta gật gật đầu cất gói bánh, đợi đến ngày mai sẽ mang tặng A Siêu.
***Chú thích:
(1): 飞檐走壁: Võ nghệ cao cường, vượt nóc băng tường.
(2): 腾云驾雾: Cưỡi mây đạp gió, đằng vân giá vũ.
(3): 评书-bình thư: Những người cầm quạt kể chuyện trong quán trà khi xưa.
(4): 媒妁之言父母之命: Lời của mai mối, mệnh của cha mẹ.