Đời này ta chưa từng nghĩ rằng sẽ bị củ cải cắn, càng không nghĩ tới củ cải cắn lại đau như vậy.
Sau khi mang củ cải về nhà, ta tặng cho Cẩu Đản và A Siêu vài cây rồi liền đuổi bọn họ đi. Ta vội vàng đổ củ cải ra đất, cho dù sắc trời đã tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt của yêu quái củ cải. Hắn đang nhai củ cải.....
“Sao ngươi có thể cắn người? Ngươi là củ cải, ngươi có từng nhìn thấy củ cải cắn người qua chưa?” Ta đem cánh tay bị cắn đến sưng đỏ cho hắn xem, đột nhiên nhớ ra hắn không có mắt, đành tức giận mà thu tay lại.
Một cây củ cải bay lên trước mặt tên yêu quái, cúi thấp đầu (nếu như đầu của chúng chiếm một nửa cơ thể), đột nhiên ta cảm thấy hắn cũng có chút ngu ngốc, sau đó ta liền dứt khoát quăng ý tưởng này ra khỏi đầu.
“Rõ ràng là ngươi tự mình đưa tay vào trong miệng ta, còn bôi đất lên miệng ta.” Yêu quái củ cải ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn ta. Đôi mắt vừa to vừa có thần.
Thì ra hắn ta có mắt. Vậy mà hắn ta lại giả bộ không có mắt để tranh thủ sự đồng tình.
Yêu quái củ cải vừa nhai củ cải vừa nói: “Đừng có nhìn ta như vậy, không lẽ ngươi không biết từ trong lòng đất tối đen ra thì không thể mở mắt hay sao?”
Ngu ngốc chỗ nào, rõ ràng là rất đê tiện.
“Ai nói ta không biết? Chừng nào ngươi đi?” Để tránh đi vào vết xe đổ, ta ôm lấy cột nhà hung dữ hỏi hắn, phòng ngừa hắn xem ta như củ cải mà nhổ lên sau đó dùng sức ném đi.
“Ta cảm thấy ngươi cũng không xấu, nên chưa muốn đi. Bên ngoài ăn không no mặc không ấm, ồn ào không tốt lại còn có thể bị người ta nhặt đem đi nấu canh. Đợi khi ta tu thành hình người thì ta sẽ đi.” Yêu quái củ cải vừa nói vừa nhảy về phía ta, từ từ đi đến trước mặt ta nói: “Ngươi sẽ không ngại mà nuôi ta chứ?”
Ta trừng to mắt nhìn hắn, hắn ta cũng nhìn lại ta, miệng còn có tiếng kẽo kẹt. Ta lắc đầu như trống bỏi: “Ngươi cách xa ta một chút. Người yêu khác biệt. Ta rất ngại đó.” Truyền thuyết nói yêu quái tu thành hình người cần một vạn tám trăm năm, đến lúc đó không chỉ ta đã cúp, mà đời sau của đệ đệ ta chắc cũng tắt luôn rồi.
“Ta đâu phải muốn lấy ngươi, người yêu khác biệt thì có liên quan gì? Ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn thấy ta bị bắt đi nấu canh sao? Ta ăn rất ít.”
Yêu quái củ cải ra vẻ đáng thương nhìn ta, cứ như nếu ta không cho hắn ở lại hắn sẽ đi chết vậy. Ta thừa nhận mình rất dễ mềm lòng, hơn nữa cũng rất lương thiện cho nên mới không kiềm chế được mà gật gật đầu.
Hắn ta thu lại bộ mặt đáng thương, khóe miệng nhếch lên nụ cười. Ta ngay cả tim cũng muốn chết rồi, hắn ta có cần phải đem việc mưu kế đạt thành biểu hiện hết trên mặt không vậy?
Sau sự việc đó làm ta xác định rõ ràng, ta thật sự rất muốn chết. Động vật bình thường làm sao có thể trong một đêm gặm hết ba cây củ cải, hơn nữa hắn cũng không to hơn củ cải bình thường bao nhiêu, những cây củ cải mà hắn ăn đều đi đâu hết rồi?
Lúc hắn nhìn chằm chằm ta, ta liền che những cây củ cải còn sót lại trên mặt đất, vẻ mặt cầu xin hỏi hắn: “Ngươi từng nghe qua câu là huynh đệ thì cần gì phải chém giết lẫn nhau chưa? (1)
“Chưa từng nghe.”
Nhiều năm sau có người dùng chuyện này làm ví dụ thực tế để nói đạo lý: không có văn hóa, đúng là đáng sợ.
Cây củ cải thứ tư từ từ bay qua đầu ta rơi xuống trước mặt yêu quái củ cải. Hắn cắn một ngụm rồi nói: “Bọn chúng và ta không cùng một gốc, huống hồ ta mới là gốc.”
“.........” Đây mới chính là vô văn hóa.
Ầm..ầm, cửa tiểu viện vang lên tiếng đập cửa. Yêu quái củ cải vẫn lẳng lặng ngồi ở đó, ý bảo ta đi mở cửa.
Ta nuốt nước bọt dè dặt hỏi hắn: “Ngươi không trốn sao?”
Hắn lắc lắc đầu, hoặc cũng có lẽ là hắn đang chuyển động thắt lưng...
Cửa vẫn vang lên tiếng đập, va chạm mạnh làm cho những mảnh gỗ trên khung cửa rơi xuống đất, cứ như nếu như không mở cửa thì sẽ không đi vậy. Ta vì đau lòng cho cánh cửa của ta nên đi đến mở. Trước khi mở ta vẫn liếc nhìn yêu quái củ cải một chút, tên này vẫn còn đang ăn..
Ăn đi ăn đi, yêu quái củ cải ngươi sớm muộn cũng sẽ bị làm thịt thôi. Oán hận một lát, đột nhiên phát hiện bản thân có chút độc ác.
Ta đi mở cửa, nhìn thấy thứ đang đứng bên ngoài, ta kiềm chế tâm tình phức tạp muốn xách đao chém chết rồi làm thịt nó.
Cái thứ kia vừa vào nhà liền lấy miệng dụi dụi vào lòng ta. Ta nghĩ cũng không nghĩ vung tay lên đập cho nó một cái.
“Ngươi còn biết về sao? Sao ngươi không ở cùng với con ngựa mẹ đó luôn đi?”
Tiểu bạch mã bị ta đánh có chút sửng sốt, giống như phản xạ có đều kiện giơ chân lên cứ như vậy mà đạp thẳng xuống. Ta sợ đến mức nhắm tịt mắt lại. Hình ảnh hai năm trước trong thôn có người bị ngựa đá đến sống dở chết dở cứ lẩn quẩn trong tim ta, mũi lệch mắt méo, nước bọt cứ chảy mãi...
“Này, đồ nhát gan, mở mắt ra đi. Không sao rồi.”
Phía sau ta vang lên thanh âm của yêu quái củ cải, trong giọng nói còn có vài phần bỡn cợt. Chân của tiểu bạch mã đã bị cây củ cải chặn lại. Yêu quái củ cải từ từ đi về phía ta thu hồi những cây củ cải kia, trong chớp mắt, chân của tiểu bạch mã liền rơi xuống. Nó dùng vẻ mặt oán hận nhìn yêu quái củ cải, sau đó nhìn sang ta, thần sắc trong mắt như muốn nói với ta rằng: Ngươi vậy mà có thể dẫn một con vật về đây sao? Hình dạng còn kỳ quái nữa...
Ta lặng lẽ lùi ra cửa, mặc kệ hai loài bên trong tự mình giải quyết vấn đề. Những phi tần vì tranh sủng hoàng đế mà ra tay tàn nhẫn, có phải cũng như thế này không? Trong lòng ta hoảng loạn, có thể nào sau này tiểu viện của ta sẽ diễn thành vở hậu cung tranh đấu không?
Bên trong cửa vang lên hai tiếng ầm ầm, sau đó lại hai tiếng, răng rắc.. răng rắc....
• Lời tác giả: Bông hoa thắng lợi rơi vào tay ai? (2)
***Chú thích:
(1) 本是同根生,相煎何太急: Haica6u thơ được trích trong “Thất Bộ Thi” –“七步詩”
Thơ bảy bước (Người dịch: (Không rõ))
煮豆持作羹,
漉豉以為汁,
萁在釜下然。
豆在釜中泣,
本自同根生,
相煎何太急。
Nấu đậu để làm canh,
Hạt bỏ vào nồi nấu,
Cành ở dưới mà đun.
Đậu ở trong nồi khóc,
Sinh ra từ một gốc,
Sao nỡ đốt thiêu nhau.
Nguồn: http://www.thivien.net/viewpoem.php?UID=G4nooKxYZlyZzVXkjI7waQ
(2): 胜利花落谁家呢: Mình nghĩ tác gỉ muốn hỏi ai giật được tem á ^^