Vào lúc ta tỉnh dậy sau khi chảy đầy nước miếng lên bàn mới biết cái gì gọi là bá đạo. (1) Tài liệu học tập chất đống trên bàn ta đều bị Đại Bạch ăn sạch.
Đại Bạch trong cặp còn lấy miếng giấy giắt trong miệng ném xuống đât, sau đó còn dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng, bộ dáng rất ngon. Thấy ta tỉnh dậy, hắn nhếch miệng nhìn ta cười một cái: “No rồi.”
Bốn phía xung quanh trừ mọt sách đang ở phía trước ta thì những người còn lại đầu đang ngủ rất say, không ai phát hiện ra sự bất thường của ta.
Trên bàn có ba bốn quyển sách, “Luận Ngữ, Mạnh Tử” đều ở đó. Ta nghiến răng nghiến lợi nhìn gương mặt đê tiện của hắn hỏi: “Ngươi đói bụng nên vơ đại sao? Ăn luôn những thứ như vậy?”
“Sách thì vào bụng ta, mực thì vào đầu ta. Mọi thứ ta ăn đều có thể nhớ rõ, sau này ngươi hỏi ta là được rồi.”
“Ngươi! .... Ta thấy là đầu ngươi toàn là dán hồ thì có (Ý chị nói anh bị ngu á)
Thầy giáo ở phía trên cầm thước gõ gõ xuống bàn: “Ồn gì thế, đang trong giờ học.”
Ta trừng mắt liếc Đại Bạch, hắn lại cười híp mắt nhìn ta.
Thấy giáo vuốt râu, mở miệng nói: “Lưu Ngũ Cốc, đứng lên đọc một đoạn Thi Kinh (2) xem.”
Thi kinh... thi kinh... Ta ở trên bàn tìm một hồi rốt cuộc cũng tìm được quyển Thi Kình, chỉ có một trang mỏng dính. Đại Bạch cái con gấu chết tiệt này, những trang bên trong đâu? Ngươi ăn mất những trong bên trong rồi? A... Thật sự ăn hết rồi.
“Ngươi đứng ra ngoài cho ta, sách là vật thiêng liêng, sao có thể tùy ý xé bỏ?”
“Con...con thuộc rồi!”
“Đọc cho ta nghe.”
Ta chọc chọc vào Đại Bạch đang trong cặp, thanh âm bên trong liền truyền ra.
“Trái đào để tóc xinh xinh,
Thì nhân vật ấy đành rành chồng ta.
Chết đi lòng chẳng gian tà..”(3)
Cái gì mà lung tung lên thế. Dì của ngươi (4), củ cải chết tiệt, ngươi dám gạt ta thì quay về ta sẽ cho dì Thẩm mang ngươi đi nấu canh!
Ta nhìn thầy giáo cười cười rồi lặp lại một lần. Thầy giáo gật đầu nói: “Không tệ, không tệ. Lần sau không được tái phạm, ngồi xuống đi. Ngày mai đem theo tiền sách, không thể chỉ như vậy được, huỷ hoại thư tịch phải phạt tiền.”
Thì ra chỉ đợi có cái này thôi. Thầy à, cũng may thầy chỉ tham tiền, không háo sắc, nếu không có phải ra về con còn phải đi tìm thầy không?
Chỉ nghe thấy Đại Bạch ở bên dưới nhỏ giọng nhắc nhở: “Sắc tức là không, không tức là sắc. Ngũ Cốc, người khác nhìn thấy ngươi tuyệt đối vô dục vô cầu.” (=)))
“.....................”
Lúc về ta kéo Đại Bạch từ trong cặp ra hỏi hắn: “Những câu Thi Kinh buổi sáng nghĩa là gì?”
“Lá trên đỉnh của củ cải lang (5), cùng ta trời sinh một cặp. Ta thề đến chết cũng sẽ không đổi ý.”
“Đại Bạch, người biết cái gì gọi là tìm đường chết không?”
Đường nhỏ vắng vẻ, Đại Bạch thò đầu ra nhìn xung quanh thấy không có người nên nhảy từ trong cặp ra ngoài.
“Tiểu cô nương của mọi nhà đều nói với ta như vậy, ta không thể từ chối, đành miễn cưỡng tiếp nhận vậy.”
Hắn nói xong thì cười, quay đầu chạy ra khỏi con đường nhỏ, hai cánh tay và chân ngắn ngủn vẫy vẫy chạy mất thì buồn cười, xắn tay áo đuổi theo hắn. Vừa ra khỏi con đường nhỏ thì đâm vào một người...
Ta xoa xoa chỗ bả vai bị đụng đau, ngẩng đầu lên nhìn....
“Cẩu Đản.”
Cẩu Đản nhìn Đại bạch ở dưới đất, hai mắt mở to, miệng có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng, môi run run: “Có..... có..........có yêu quái!”
Ta vội vàng nhặt Đại Bạch đã biến thành củ cải bình thường lên nhét vào cặp, nói với hắn: “Ngươi hoa mắt rồi.”
Hắn bước lên hai bước, đưa tay ra muốn giật lấy cặp của ta. Ta vội vàng giữ chặt nhưng sức lực của ta lại không lớn bằng hắn, mắt thấy cặp sắp bị hắn đoạt mất, ta cái khó ló cái khôn hô to một tiếng: “Phi lễ!!! Cứu mạng!!!”
Tay trên cặp ta rõ ràng run lên một cái, không biết là do Đại Bạch làm hay do Cẩu Đản sợ đến run đây.
Tiếng nói vừa vang xa thì nghe thấy có một người đang chạy đến đây. Lúc lại gần mới biết đây là con dâu của nhà họ Trang, cũng chính là vợ của nhị ca tên Cẩu Đản này.
Nhị tẩu hắn vừa chạy đến liền xoay người Cẩu Đản tát một cái thật mạnh, tiếng vang giòn giã làm những chú chim sẻ trong rừng bay đến náo loạn. Trên cặp chợt nhẹ, Cẩu Đản buông tay ra đưa lên ôm mặt mình, mở mắt kinh ngạc nhìn nhị tẩu.
Nhị tẩu vừa mở miệng liền mắng: “Ngươi thật có bản lĩnh, cả ngày chỉ biết đi theo bọn Lý lão đại, học toàn thứ xấu. Ban ngày ban mặt lại dám trêu ghẹo con gái nhà lành, ta thấy không nói cho bà ngươi nghe để bà ấy trừng trị ngươi thì không được.”
Cẩu Đản nhìn nhị tẩu hắn rất lâu. Ta còn tưởng rằng hắn sẽ giải thích gì đó, không ngờ tới hắn lại oa oa lên khóc, nước mắt chảy thành sông. Nhị tẩu của nhà họ Lưu cũng không xót thương hắn, túm lấy lỗ tai hắn kéo về nhà, vừa kéo vừa mắng. Cẩu Đản nhìn ta một cái, trong mắt đều là không cam lòng.
Cái tát tay đó chắc là rất đau.
Nhị tẩu của Trang gia tuyệt đối là một người đứng đầu lợi hại. Trong nhà lão đại và lão tam đều phải sợ tẩu ấy, cái gì cũng nghe theo. Toàn bộ Trang gia được tẩu ấy quản lý đều rất có nề nếp, là người chính trực, không thiên vị người nhà. Nhưng trong Trang gia tẩu vẫn không tính là chủ, tẩu chỉ sợ bà của Trang gia.
Đại Bạch từ trong cặp thò đầu ra cảm thán nói: “Cái tát tay này chắc rất đau. Từ nhỏ đến lớn ta chưa gặp qua ai tàn nhẫn như vậy.”
“Ngươi có gặp qua thì cũng không sao. Da mặt dày như ngươi mà cũng sợ bị đánh sao?”
“.................”
“Trí nhớ của Cẩu Đản có thể xóa đi không?” Đại Bạch bị hắn nhìn thấy, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, có thể xóa thì xóa, tránh sau này lại sinh thêm rắc rối.
“Ngươi tưởng rằng trí nhớ là bông sao? Muốn ngắt thì ngắt. Đối với chuyện xóa đi trí nhớ này không thể nào làm được, thổ địa đã phong ấn pháp lực của ta rồi.”
“Thế ngươi có thể làm gì, củ cải vô dụng?”
“Vô dụng cái đầu ngươi, chuyện ta có thể làm rất nhiều!”
“.....................”
“.....................”
Ta cùng hắn trên đường cãi nhau kịch liệt, đến cửa nhà lại nghe một thanh âm ho khàn khàn truyền ra. Ta đột nhiên nhớ lại, tiêu rồi, hồ ly còn ở bên trong, ta sớm đã quên mất hắn rồi.
Lời tác giả: Cầu bình luận, cầu chia sẻ~
***Chú thích:
(1): 学霸: cả chữ này ta nghĩ có nghĩa là học bá đạo. Đằng sau là chứ bá trong bá đạo, đằng trước là học, tác giả ghép chữ nên ta cũng mù~~
(2): 诗经: (bính âm: Shī Jīng) là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 311 bài thơ. Kinh Thi chia làm ba bộ phận lớn là Phong, Nhã và Tụng. Nguồn gốc các bài thơ trong Kinh Thi khá phức tạp, gồm cả ca dao, dân ca và nhã nhạc triều đình, với các tác giả thuộc mọi tầng lớp trong xã hội đương thời. Từ lĩnh vực dân gian, âm nhạc được chuyển sang lĩnh vực thành văn rồi thành kinh tịch, Kinh Thi đã trải qua quá trình sưu tầm, chỉnh lý, biên soạn công phu.
Vào đây để tim hiểu thêm:
http://vi.wikipedia.org/wiki/Kinh_Thi
(3): “髧彼两髦,实维我仪,之死矢靡它” – Đây là một phần nằm trong phần Dung Phong (鄘風) –Bách Chu (柏舟) của Thi Kinh.
Nguyên văn là:
“柏舟” - Thuyền bách (Người dịch: Tạ Quang Phát)
泛彼柏舟,
在彼河側。
髡彼兩髦,
實維我特。
之死矢靡慝,
母也天只,
不諒人只!
Dịch:
Chiếc thuyền gỗ bách chơi vơi,
Ở bên sông nọ nổi trôi mặc tình.
Trái đào để tóc xinh xinh,
Thì nhân vật ấy đành rành chồng ta.
Chết đi lòng chẳng gian tà.
Mẹ tuy ơn nặng bao la như trời.
Không tin ta được thế ôi ?
Nguồn:
http://www.thivien.net/viewpoem.php?UID=PAXxjEUzzSks7Gjr57in-A
Muốn đọc thêm những bài khác thì mọi người vào đây:
http://www.thivien.net/viewpoemgroup.php?UID=ZDB2Tl5514uy8PI478SU_g
(4): 你姨我姨的: Ta nghĩ đây là một câu mắng chửi kiểu như mẹ ngươi ấy.
(5): 郎: lang này nghĩa là chồng. Ta nghĩ anh nói những cô gái nhà khác muốn lấy anh làm chồng thề nguyện đính ước với anh á.