Crush Tuyệt Nhất Thế Giới

Chương 77




Edit: Cải Trắng

Hai tiếng sau.

Thẩm Tinh Hà đến gõ cửa.

“Vào đi.” Trong phòng vang lên giọng nói dịu dàng của Lý Thục Phân. Cửa mở, bà liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Hà đứng ngoài, nhéo nhéo ấn đường với vẻ đầy mệt mỏi: “Sao thế?”

“Nấu cơm xong rồi ạ, đi ăn thôi.”

Nói xong, Thẩm Tinh Hà quay qua nhìn Nguyễn Tinh Trầm đang ngồi đưa lưng về phía mình. Từ góc của anh ta nhìn sang, không thấy được mặt cô nhưng vẫn thấy được cô cúi đầu, ngón tay trắng nõn tinh tế siết chặt cốc nước trong tay, đầu tóc rối bù. Vốn cô búi tóc rất gọn gàng ra phía sau nhưng giờ lại rối tung, quần áo cũng không chỉnh tề.

Thẩm Tinh Hà cau mày, bước đến gần sofa cạnh bàn làm việc, quả nhiên thấy da ghế hơi lõm xuống, bên cạnh để có mấy quyển sách đặt lộn xộn.

Xem ra, hôm nay cô tới đây là vì bệnh của mình.

Nhưng nhìn tình trạng hiện tại, có lẽ bệnh tình của cô chưa có chuyển biến tốt, hoặc phải nói là chưa khỏi hoàn toàn. Dù sao thì… so hiện tại với lúc ban đầu, hồi đó phản ứng của cô còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Thẩm Tinh Hà mím môi, không nấn ná lại quá lâu: “Để con đi bảo thím Trương dọn đồ ăn lên bàn, hai người xong việc thì ra.” Dứt câu, anh ta chu đáo đóng cửa lại, rời đi.

Lý Thục Phân hết nhìn cửa phòng sách đóng chặt, lại quay qua quan sát Nguyễn Tinh Trầm, hỏi han: “Tinh Trầm, cháu ổn chứ?”

“Cháu không sao…”

Giọng Nguyễn Tinh Trầm vẫn rất nhẹ nhàng. Nhưng nếu chú tâm lắng nghe hơn một chút sẽ nhận ra tiếng cô hơi khàn, hẳn ban nãy cô đã khóc.

Biết người phụ nữ xinh đẹp trước mắt còn đang nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng, Nguyễn Tinh Trầm hít một hơi thật sâu, bình ổn hơi thở, ngẩng đầu, nở nụ cười xán lạn: “Cô Lý, cháu không sao thật mà.”

Thấy cô như vậy, Lý Thục Phân thở dài.

Sao có thể không sao chứ? Thân mình run rẩy, tay còn không cầm nổi cốc nước. Cơ mà bà không tiện nói nhiều, đành vỗ vai cô, an ủi: “Đừng sợ, cháu đã tốt hơn trước kia rất nhiều rồi. Đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi. Chắc chắn sẽ ngày một tốt hơn.”

Bà vẫn nhớ, ngày trước, Nguyễn Tinh Trầm còn không cho người khác đụng vào mình. Đừng nói là khác phái, đến cả người cùng phái ôm ấp, nắm tay cũng kháng cự.

Bây giờ…

Bà phát hiện, việc tiếp xúc thân thể với Nguyễn Tinh Trầm đã tốt hơn trước rất nhiều, ít nhất đã không kháng cự nữa. Nhưng, bóng ma tâm lý vẫn ẩn náu trong người cô. Nếu tiến sâu hơn một bước, bà không dám chắc bệnh có tái phát không. Chắc sẽ không sao đâu, hoặc có thể… sẽ giống như vừa rồi.

Nhớ lại quá khứ kinh khủng, cô thét chói tai, giãy dụa điên cuồng.

Lý Thục Phân áp suy nghĩ trong lòng xuống, nói: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm trước nhé? Sáng nay cô bảo thím Trương đi chợ mua xương sườn cháu thích nhất, làm món sườn xào chua ngọt.”

“Vâng.”

Nguyễn Tinh Trầm gật đầu, gượng gạo mỉm cười.

Cô ra ngoài cùng Lý Thục Phân, đến cửa thì bảo: “Cô Lý, cháu vào nhà vệ sinh một chút.” Cô không muốn để ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật, yếu đuối của mình.



Nhà vệ sinh.

Nguyễn Tinh Trầm khóa trái cửa, đứng trước bồn rửa tay.

Người phụ nữ trong gương có khuôn mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng, trên mặt sót lại vệt nước mắt cực rõ, tóc tai cũng bú rù, thoạt nhìn như vừa trải qua một cuộc chiến cam go. Ban nãy cô cứ nhịn vì sợ làm cô Lý lo lắng, giờ xung quanh không có ai khác, cuối cùng cô cũng không cần gắng gượng nữa.

Cô chống tay lên bồn rửa tay, thở dốc.

Đã rất lâu rồi cô không mơ thấy cơn ác mộng đó. Những gì từng trải qua đều bị cô thận trọng giấu sâu ở một góc trong đầu, thậm chí, cô còn chẳng muốn đụng chạm đến nó.

Bởi vì mỗi một lần đối mặt với nó, đều là đang ép cô nhìn thẳng vào quãng thời gian tăm tối từng trải qua.

Nhưng vừa rồi… là cô yêu cầu cô Lý cho mình nhìn lại đoạn ký ức ấy.

Vốn cô nghĩ, đã lâu như thế rồi, hẳn mình cũng quên kha khá, nhưng không, cô vẫn nhớ như in sự việc xảy ra ngày hôm đó, nhớ rõ người đàn ông kia lừa mình như thế nào, cột mình lên giường ra sao, dùng thắt lưng quật cô, cũng nhớ rõ mẹ mình phải chết như thế nào.

Thân mình gầy yếu của Nguyễn Tinh Trầm không chịu nổi mà run lên, yết hầu như bị ai bóp chặt, không thở nổi.

Gương mặt cô trắng bệch, hơi thở càng lúc càng mong manh.

Đúng lúc này, chuông di động vang lên, là Cố Húc gửi tin nhắn cho cô. Nguyễn Tinh Trầm thôi nghĩ, chớp chớp mắt, sự điên cuồng và kích động trong mắt dần tan biến, cúi đầu xem điện thoại.

Cố Húc gửi ảnh chụp bữa trưa cho cô, một đĩa beefsteak kèm lời nhắn [Anh nếm thử trước, đợi buổi tối em về sẽ làm beefsteak cho em ăn.], đến đây, nước mắt cô tràn ra như vỡ đê, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống.

Nước mắt rơi xuống màn hình, hàng chữ hiển thị mờ nhòe.

“Cố Húc…”

Nguyễn Tinh Trầm cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng, thấp giọng nỉ non. Cô sợ, sợ bệnh của mình không thể khỏi, nếu đúng thế thật thì cô và Cố Húc… không, không đâu!

Chắc chắn cô sẽ tốt lên!

Cô Lý cũng đã nói, giờ bệnh trạng của cô khá hơn rồi, chờ thêm một thời gian ngắn nữa, chắc chắn sẽ buông xuống hoàn toàn.

Hơn nữa…

Với cô, Cố Húc có ý nghĩa rất đặc biệt.

Cô có thể tiếp nhận nụ hôn của anh, vòng ôm của anh, chấp nhận được toàn bộ những cử chỉ thân mật từ anh.

Có lẽ…

Nếu nửa kia là Cố Húc, cô sẽ không phát bệnh thì sao?

Nguyễn Tinh Trầm ngẫm nghĩ một lát, cảm xúc cũng nguôi ngoai dần. Cô bình ổn lại nhịp thở lần nữa, lau sạch vệt nước mắt trên mặt, trả lời tin nhắn Cố Húc, nói: [Vâng], xong xuôi thì nhìn vào gương, ánh mắt cô đã trở nên cứng cỏi hơn, không hoảng sợ và mất kiểm soát như trước.

Cô rửa mặt thêm lần nữa, đổi sang buộc tóc kiểu đuôi ngựa, lau khô di động và đi ra ngoài.



Lý Thục Phân và Thẩm Tinh Hà đã ngồi vào bàn cơm.

Bọn họ đều thấy mắt Nguyễn Tinh Trầm hơi đỏ nhưng ăn ý coi như không thấy, cười nói: “Tinh Trầm, cháu qua đây ngồi đi, thím Trương sợ bưng lên sớm sườn nguội mất nên vẫn đun trong kia kìa.”

Lý Thục Phân kéo Nguyễn Tinh Trầm ngồi xuống cạnh mình, đồng thời lớn tiếng gọi thím Trương trong bếp: “Thím Trương, thím mang sườn lên được rồi.”

“À, đến đây!”

Thím Trương cười đáp. Không bao lâu sau, bà đã bưng đĩa sườn ra, đặt trước mặt Nguyễn Tinh Trầm: “Tinh Trầm, cháu nếm thử xem, món này của thím có ngon như lúc trước không?”

“Dạ.”

Tuy giọng Nguyễn Tinh Trầm nghe hơi khàn nhưng cảm xúc đã khôi phục như thường. Cô mỉm cười gắp một miếng sườn, cắn một miếng, ngẩng đầu cười nói: “Vẫn ngon hệt trước đây.”

Cô nói xong, mọi người ai cũng nở nụ cười.

Lý Thục Phân gắp thêm miếng sườn xào chua ngọt vào trong bát cô, nói bằng giọng tràn đầy yêu thương: “Ngon thì cháu ăn nhiều một chút. Cháu không ở đây, thím Trương hay kêu không có ai thưởng thức tay nghề bếp núc của mình.”

“Tôi nào có thế. Ông chủ và bà chủ thường xuyên tăng ca, Tinh Hà thì hiếm khi trở về, ngày ngày tôi tỉ mỉ làm đồ ăn ngon cũng chẳng biết để ai ăn.” Thím Trương cười đùa vài câu rồi bảo mọi người ăn trước: “Tôi còn nồi nước chưa đun xong, ba người ăn trước đi, sắp xong rồi.”

Thím Trương vào bếp, Nguyễn Tinh Trầm nhìn bát cơm trước mặt mình, thấy thức ăn được chất đống thành núi, bất đắc dĩ phải nói với Lý Thục Phân: “Cô à, đủ rồi, để cháu tự ăn ạ.”

Lý Thục Phân không ngờ mình gắp nhiều tới vậy, húng hắng ho nhẹ, cười nói: “Không sao, cứ từ từ mà ăn, ăn xong cô cháu mình lại ngồi tâm sự với nhau. Ở đây ăn tối xong hẵng đi nhé. Đừng lo mình về muộn quá, nhà cô có sẵn tài xế túc trực.”

Tài xế đang nói ở đây là Thẩm Tinh Hà.

Thẩm Tinh Hà không hề thấy ngại khi mình bị mẹ coi như tài xế, đúng lúc đó thím Trương bưng canh gà lên, anh ta múc một bát cho cô: “Nếu em rảnh thì ở đây chơi thêm một lúc đi, tối anh đưa em về.”

Chiều nay Nguyễn Tinh Trầm không có việc gì.

Nhưng cô đã đồng ý với Cố Húc về ăn beefsteak, không thể lỡ hẹn.

Thế nên, cô thành thật bảo: “Tối nay cháu có hẹn với bạn rồi, không thể ở lại ăn tối cùng cô ạ. Lần sau cháu qua đây sẽ dành nhiều thời gian để tâm sự với cô hơn.”

Lý Thục Phân hỏi: “Là bạn trai hả?”

Ban nãy ngồi nói chuyện phiếm, bà đã ngờ ngợ việc Nguyễn Tinh Trầm có bạn trai xong nghĩ đến lời bàn tán của mấy cô gái trong bệnh viện, hình như bạn trai của cô còn rất có địa vị.

Nguyễn Tinh Trầm không tính giấu, sắc mặt ửng hồng, thừa nhận: “Vâng. Chờ sau có dịp cháu sẽ dẫn anh ấy tới cùng.”

Cô thật lòng coi cô Lý như người thân trong nhà. Trước kia, nếu như không có cô Lý đến giúp, còn đưa sang thành phố A thì hẳn cô vẫn đang chới với trong vũng bùn lầy kia. Cố Húc là người cô yêu, nếu có thể cùng anh đi đến cuối cùng, tất nhiên cô muốn đưa sang thăm cô Lý rồi.

Nhưng mà, bệnh của cô…

Nguyễn Tinh Trầm nhớ đến những gì cô Lý nói với mình, rồi lại nghĩ đến việc Cố Húc tối qua nói muốn đưa cô về gặp ông nội anh, lòng cô bỗng nặng trĩu, gương mặt khó duy trì nổi nụ cười.

May thay, giờ mọi người đang ăn cơm, chưa chú ý đến việc cô thay đổi cảm xúc.

Cô cúi đầu, gạt phăng cảm xúc bấp bênh kia ra ngoài, điều chỉnh tốt trạng thái mới ngẩng đầu.

Lý Thục Phân thấy Nguyễn Tinh Trầm sảng khoái thừa nhận liền biết chuyện đã hết đường cứu. Cũng đúng! Nếu không phải thật lòng thích, sao cô gái nhỏ có thể chủ động đến tìm bà, hỏi thăm bệnh tình của mình, trong lòng bà bỗng thấy hơi mất mát… bà cứ nghĩ Tinh Trầm sẽ trở thành con dâu mình.

Đáng tiếc!

Tuy lòng thầm tiếc nuối nhưng biểu cảm trên gương mặt bà không đổi, vẫn rất dịu dàng săn sóc: “Được. Cháu muốn đến lúc nào cũng được.”

Chẳng qua… lúc nhìn sang Thẩm Tinh Hà lại không tốt tính như thế.

Thừa dịp Nguyễn Tinh Trầm không để ý, bà hung dữ lườm anh ta. Đúng là cái đồ vô dụng! Ở bên bao nhiêu năm vậy mà chẳng làm nên cơm cháo gì, xứng đáng độc thân!

Thẩm Tinh Hà nhìn hiểu cảm xúc trong mắt bà, bật cười đầy bất lực.

Đâu phải anh ta chưa từng chủ động? Ngày trước từng hạ quyết tâm, đứng tỏ tình trước mặt bao người… tiếc là trong lòng cô gái này không có anh.

Cô toàn tâm toàn ý nhìn về người đàn ông kia.

Vậy thì anh ta có chủ động đến mấy, cũng có ích gì đâu?

Cơ mà thế cũng tốt. Cuối cùng cô cũng tìm được chỗ dựa cho mình. Người kia còn là người cô thầm mến suốt bao nhiêu năm. Thẩm Tinh Hà vui thay cho cô.

Song, nghĩ đến bệnh tình của cô, rồi nhớ tới cảnh tượng lộn xộn bừa bãi trong phòng sách, Thẩm Tinh Hà nhẹ siết tay cầm thìa. Có lẽ, người đàn ông kia, có thể khiến cô buông bỏ sự chật vật và bóng tối trong quá khứ?