Edit: Cải Trắng
“Cái khuy áo này, quả thật rất đặc biệt.”
…
Giọng Cố Húc trầm thấp. Đèn màu ấm bên trên chiếu xuống, làm ánh sáng đậu lại ở phần giữa lông mày và lông mi. Không biết vì hơi nóng của nồi lẩu sôi ùng ục bốc lên hay do gì khác, mà khiến Cố Húc trông dịu dàng hơn.
Khóe miệng anh hơi nhếch, trên mặt hiện rõ nét cười, cúi đầu dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuy áo.
Cố Húc như vậy, làm đám người Hứa Thu Thu ngồi vây quanh ngẩn ngơ. Đến nỗi fans ngồi chầu trực trước live stream cũng ồn ào thét chói tai (nếu từng bình luận ấy có thể biến thành âm thanh)…
[Mẹ ơi cứu con với, tao chưa bao giờ thấy chồng tao dịu dàng như thế này, trừ cảnh trên TV hoặc trên phim điện ảnh! Ôi, tao chết mất, ông xã tao đang kích thích trái tim nhỏ bé của tao!]
[Ông xã em cười dịu dàng quá, em có cảm giác em đang mơ ngủ.]
[Có người chị em nào cap cảnh vừa rồi chưa? Tôi muốn giữ ảnh. Sau đó điên cuồng liếm liếm liếm.]
[Chẳng lẽ không ai tò mò ai là người tặng cho nam thần khuy áo này hả? Dựa theo ý nam thần biểu đạt thì đây là một món quà rất đặc biệt, khoan… các chị em, đột nhiên tôi có một suy đoán rất to gan! Có khi nào nam thần đang yêu không!!!]
[A a a a, không đâu không đâu, người độc thân vạn năm như vậy cuối cùng cũng có bạn gái rồi sao? Tuy rất muốn khóc nhưng chắc hiểu sao hơi vui vui. Không biết đằng gái là ai nhỉ?]
…
Còn lúc này, trong phòng khách.
Biểu cảm của Cố Húc làm Hứa Thu Thu suýt chút nữa buột miệng thốt rằng, có phải bạn gái anh tặng anh không? May thay, Ôn Uyển kịp thời phát hiện, gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát cô nàng, thấp giọng nói: “Ăn cũng không chặn được cái miệng của cậu, đang live stream đấy!” Hơn nữa, người ngồi đối diện bọn họ là ảnh đế Cố Húc đấy.
Đại thần vui buồn thất thường lắm.
Anh có đang yêu hay không, cũng chẳng phải chuyện bọn họ có thể hỏi.
Hứa Thu Thu nào phải người mới, nghe vậy lập tức khôi phục tinh thần, lòng thầm thấy may mắn. May mà cô không buột miệng hỏi, bằng không thì quá xấu hổ.
Nhưng mà cô tò mò lắm. Người tặng khuy áo cho Cố ảnh đế rốt cuộc là ai?
Tò mò quá!
Hu hu hu, muốn biết lắm rồi.
Thôi, chờ tối về phòng cô lên weibo thảo luận cùng nhóm chị em của mình vậy. Cô chính là fan chân chính mười năm của Cố Húc, trà trộn trong fandom!
Chuyện khuy áo hôm nay, đảm bảo làm các chị em trong nhóm điên hết rồi!
Vì khúc nhạc đệm nhỏ đó, một khoảng thời gian sau đó phòng khách không ai nói chuyện. Có mà nó chỉ diễn ra trong phút chốc, Tô Tạ gợi đề tài mới, bầu không khí lập tức đi lên. Phòng khách nhanh chóng tràn ngập tiếng cười đùa.
Nguyễn Tinh Trầm ngồi đối diện Cố Húc nay lại không thích cười đùa như hôm trước nữa, tầm mắt vẫn dừng trên cái khuy áo nằm trên áo sơ mi trắng của anh.
Cô không ngờ…
Cố Húc đi công tác cũng mang khuy áo theo.
**
Ăn lẩu xong, Lê Tiếu và Hứa Thu Thu xung phong nhận việc thu dọn bát đũa. Ôn Uyển và Nguyễn Tinh Trầm lau dọn vệ sinh. Chu Thiên vốn ít nói, Cố Húc xuất hiện rồi thì càng kiệm lời hơn. Cậu lặng im giúp nhóm Nguyễn Tinh Trầm dọn dẹp vệ sinh.
Cố Húc và Tô Tạ ra đứng ở ban công.
Hai người họ lớn tuổi nhất, xem như là tiền bối của nhóm người kia.
Có mình Tô Tạ thì thôi, nay cả Cố ảnh đế, bọn họ đương nhiên không dám để người như vậy ở lại phụ giúp dọn dẹp.
Chiếu theo lời Hứa Thu Thu nói thì: “Cố ảnh đế là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, tựa thần tiên trên chín tầng mây, cậu thấy thần tiên nào xắn tay áo lên lau bàn đổ rác chưa? Không có! Sao có thể để nam thần dọn dẹp chứ? Cứ để tôi làm cho!”
Hứa Thu Thu vừa lau bàn, vừa thì thầm với Nguyễn Tinh Trầm quét dọn bên cạnh. Hai người đứng đưa lưng về phía camera nên có ai nhìn thấy cũng chỉ nghĩ họ có quan hệ tốt thôi: “Tinh Trầm, cậu có biết ai tặng khuy áo cho Cố ảnh đế không?”
Nguyễn Tinh Trầm ngừng quét rác, nhưng nét mặt lại không để lộ ra chút sơ hở nào: “Sao lại hỏi vậy?”
Hứa Thu Thu tiếp tục kề tai nói nhỏ với cô: “Tốt xấu gì hai người cũng cùng một đoàn làm phim mấy tháng, tôi nghĩ quan hệ của hai người khá tốt. Hu hu hu, thật sự muốn biết Cố ảnh đế có yêu đương hay không? Tôi thích anh ấy mười năm rồi, là Thái Dương chính tông đó.”
Fan Cố Húc, tự gọi mình là Thái Dương.
Dứt câu, cô nàng không chờ Nguyễn Tinh Trầm mở miệng đã nói: “Chắc chắn Cố ảnh đế đang yêu. Cậu thấy không, nãy anh ấy cười dịu dàng thế cơ mà, chắc chắn đang nhớ tới bạn gái mình.”
“Haiz, không biết thần thánh phương nào đã thu thập được nam thần.”
“Nếu anh ấy đang yêu thật…” Giọng Nguyễn Tinh Trầm hơi ngập ngừng, tay cầm cán chổi cũng siết chặt hơn: “Các cậu thấy thế nào?”
“Hả?”
Hứa Thu Thu không phản ứng kịp, chờ hoàn hồn rồi mới cười nhẹ: “Đương nhiên là chúc phúc rồi. Thật ra Thái Dương bọn tôi không kinh khủng như vậy đâu. Chỉ cần Cố ảnh đế thích, chúng tôi đều giơ hai tay tán thành.” Nói tới đây, chẳng biết nghĩ tới cái gì, cô nàng liếc mắt nhìn Nguyễn Tinh Trầm một cái.
Nguyễn Tinh Trầm nhận ra ánh mắt cô nàng, cả người cứng đờ, nhịn không được cứng ngắc hỏi: “Sao thế?”
“À, không có gì, không có gì.”
Hứa Thu Thu xua tay, cười giả lả tảng lờ đi. Thật ra, cô định nói mình không chỉ là một Thái Dương mà còn là fan của Nhật Tân CP. Thậm chí, nhóm chị em của cô cũng có không ít người thích Nhật Tân CP. Có điều, ngẫm lại, nếu Cố ảnh đế thật sự có bạn gái thì lời ấy nói ra không ổn lắm, vẫn là không nói thì hơn.
Nghĩ một hồi, cô bỗng thấy tiếc nuối, bạn gái Cố ảnh đế đúng là Tinh Trầm thì tốt rồi.
Trước kia không quen Tinh Trầm, cô không có cảm giác gì.
Qua những lần tiếp xúc trong hai ngày nay, mới thấy Nguyễn Tinh Trầm rất tốt, lại dịu dàng, lương thiện. Sáng ra mọi người chưa dậy, cô ấy đã làm xong bữa sáng, quét tước dọn dẹp hết rồi.
Thường không tranh cơ hội xuất hiện trước camera, thậm chí còn nhường cho bọn họ thêm đất diễn.
Để bọn họ có cơ hội thể hiện nhiều hơn.
Cái này tuyệt đối không phải chuyện người ôm toan tính có thể làm. Nguyễn Tinh Trầm thật sự rất hiền, khác hẳn với vài nữ minh tinh đang nổi cô từng gặp trước đây.
Càng nghĩ càng thấy tiếc.
Ánh mắt Hứa Thu Thu không kìm được mà biểu hiện sự đáng tiếc ấy.
Nguyễn Tinh Trầm không biết Hứa Thu Thu đang nghĩ gì. Cô đang hồi tưởng lại những gì cô ấy vừa nói. Cô biết chứ! Biết rất nhiều là đằng khác. Phần lớn các Thái Dương đều là người tốt. Cũng biết nếu Cố Húc thật sự yêu đương, sẽ chẳng cần lo việc thoát fan quy mô lớn. Từ đầu đến cuối, chỉ mình cô lo được lo mất thôi.
Quay đầu nhìn ra phía ban công, cô thấy Cố Húc và Tô Tạ đang tựa vào ban công uống bia.
Hai người bọn họ đều rất đẹp trai. Đón gió ngược sáng, quả thật là cảnh đẹp ý vui. Chắc cảm nhận được có người đang nhìn mình, Cố Húc ngước mắt nhìn sang, thấy Nguyễn Tinh Trầm thì hơi nhướng mày, ý cười bên môi rõ ràng hơn.
Nguyễn Tinh Trầm đỏ mặt, vội chuyển tầm mắt.
…
“A.”
Nhìn biểu hiện của Nguyễn Tinh Trầm trong phòng khách, Cố Húc lắc đầu, bật cười một cách sung sướng.
“Vui thế à?” Tô Tạ tay cầm lon bia, nhướng mày, kinh ngạc liếc nhìn Cố Húc. Lúc này, Cố Húc chưa dịch chuyển ánh mắt, anh ta thuận thế nhìn theo thì bắt gặp Nguyễn Tinh Trầm… dựa theo phỏng đoán có sẵn, dứt khoát hỏi: “Khuy áo này, là người trong kia tặng đúng không?”
Chỗ bọn họ đứng không có camera cũng không có nhân viên công tác, cửa đóng, không lo bị người bên trong nghe thấy.
Cố Húc thôi nhìn, không giấu diếm, “ừm” nhẹ một tiếng, xem như thừa nhận.
Tô Tạ nghe thế cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, cười nói: “Tôi biết ngay mà, sao cậu có thể ăn no rửng mỡ chạy tới chương trình.”
Hóa ra đến vì người đẹp.
Không hỏi vì sao không công khai, cũng không nói lan man chuyện khác, chỉ vỗ vai Cố Húc, cầm lon bia chạm lon với anh: “Cô gái này được đấy. Vợ tôi thường xuyên khen ngợi cô ấy trước mặt tôi, chờ có cơ hội, chúng ta tụ họp nhé.”
Nghe vậy, Cố Húc cười càng tươi hơn.
Anh gật đầu, quay lại ngắm nhìn bóng hình gầy nhỏ dưới ánh đèn, cười nhẹ: “Có cơ hội sẽ tụ họp.”
**
Nửa đêm.
Homestay rơi vào yên ắng.
Nguyễn Tinh Trầm nằm trên giường không thể đi vào giấc ngủ. Bình An đã ngủ từ sớm, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, nghe như đang nói mớ vậy. Mắt nhìn giao diện di động, khung thoại giữa cô và Cố Húc dừng lại ở lời chúc ngủ ngon. Ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, không biết Cố Húc ngủ chưa nhỉ?
Không muốn quấy rầy anh, cô đành đặt điện thoại sang bên cạnh.
Sau đó mở to mắt, nhìn trần nhà.
Chuyện hôm nay, cứ ngỡ như mơ.
Tối qua anh còn ở Pháp mà hôm nay đã xuất hiện trước mặt cô. Lúc ở phòng bếp, hai người suýt chút nữa không kiềm chế được mà hôn nhau. Tiếp đó là… Lê Tiếu xuất hiện ở bếp, phát hiện bọn họ đang ôm nhau.
Trở mình lần nữa, vẫn không ngủ được.
Cô ngồi dậy, bật đèn.
Có lẽ do máy sưởi làm không khí trong phòng hanh khô nên cô hơi khát. Nhìn qua cốc nước trên tủ đầu giường. Hết nước rồi.
Nguyễn Tinh Trầm do dự một lát, cuối cùng vẫn khoác áo, cẩn thận rón rén bước ra khỏi phòng, sợ mình đánh thức Bình An… Đèn bên ngoài hầu như tắt hết. Tối muộn thế này, thật ra chẳng có ai ngồi xem live stream cả. Trong homestay ngoài số camera được lắp cố định, thì nhân viên công tác lẫn người quay phim đều về nghỉ ngơi hết.
Cô ở trên tầng ba, lúc xuống tầng phải cẩn thận bước chậm từng bước để không gây tiếng vang lớn, sợ đánh thức người khác.
Lấy nước xong, lên đến tầng hai thì thấy cửa ban công mở.
Giờ này bên ngoài gió thổi rất mạnh, làm chiếc rèm trắng phất phơ liên tục. Nguyễn Tinh Trầm đi sang, vốn định đóng cửa lại, tránh để gió thổi lớn quá gây tiếng động đánh thức mọi người.
Nhưng đi sang đó, cô thấy có bóng người ngoài ban công. Người đàn ông đã thay sang bộ quần áo ở nhà, gội đầu sạch sẽ, làm cho mái tóc cụp xuống: “Cố Húc?”
Cô kinh ngạc thốt lên.
Cố Húc chống tay lên lan can ban công, khép hờ mắt.
Nghe tiếng, anh lập tức mở mắt, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tinh Trầm. Thấy cô, mặt anh cũng thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, cơ mà rất nhanh đã nở nụ cười nhẹ: “Em không ngủ được à?”
Dứt câu, thấy cô mặc mỗi bộ quần áo mỏng, anh cau mày, vươn tay về phía cô, nói với giọng không cho phép chối từ: “Lại đây.”
Ở đây không có camera, Nguyễn Tinh Trầm chẳng hề lo lắng, lập tức đi sang chỗ Cố Húc. Vừa mới tới cạnh anh, cả người đã bị ai đó kéo thẳng vào lòng. Lồng ngực nóng bỏng dán chặt vào tấm lưng gầy yếu của cô, xua tan ngay cái lạnh đang bao vây lấy người.
Mặt ửng hồng, giọng dịu dàng nhỏ nhẹ.
Nhưng không từ chối anh ôm, chỉ thấp giọng hỏi: “Sao anh không ngủ?”
“Không ngủ được.”
Cố Húc nắm tay cô, thay cô xoa xoa sưởi ấm, rồi lại ôm người siết áo khoác mình chặt hơn, thấy bao kín rồi mới mở miệng nói, nói với giọng điệu như tán gẫu chuyện thường ngày: “Lúc em gửi anh cho anh, anh đã nghĩ, giá mà chúng ta có thể ở bên nhau một thời gian ở một nơi như thế. Thật là tốt biết bao!”
“Chỉ hai người chúng ta thôi, không có gì xen vào.”
“Buổi sáng, chúng ta cùng nhau vào bếp làm bữa sáng. Ăn sáng xong thì dẫn Bình An đi dạo bờ biển, cởi giày ra, chân trần dẫm lên cát. Anh thử rồi, nơi này cát mềm lắm, chân dẫm lên sẽ không bị khó chịu.”
Giọng Cố Húc nghe trầm hơn bình thường rất nhiều. Không biết có phải do vừa nói vừa mường tượng ra cảnh tượng đó không, mà nghe ngữ điệu vương ý cười.
Lúc nói, anh gác cằm lên đầu Nguyễn Tinh Trầm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn đôi tay xinh xắn của cô.
Anh tiếp tục nói, sung sướng cười: “Đến tối, chúng ta sẽ về biệt thự mang lò BBQ ra trước sân nướng. Cái khác có thể không biết chứ thịt nướng anh làm rất ngon, chắc chắn em sẽ thích.”
“Ăn tối xong, chúng ta lại nắm tay nhau tản bộ, ngắm hoàng hôn, gió thổi nhẹ trên biển.”
Những gì anh nói quá mức đẹp đẽ, khiến Nguyễn Tinh Trầm không tự chủ được, bất giác đắm chìm trong hình ảnh đó. Cô và Cố Húc nắm tay nhau, dưới chân có nhóc Bình An. Họ chân trần dẫm lên cát, ngắm mặt trời lặn, dần khuất bóng giữa biển khơi rộng lớn.
Cuối cùng, cứ thế, cứ thế tựa vào nhau ngắm bầu trời đầy sao.
“Cố Húc…”
Nguyễn Tinh Trầm quay đầu, muốn nói gì đó.
Nhưng Cố Húc chỉ nhìn vào mắt cô, cười nhẹ, vuốt những sợi tóc tán loạn của cô ra sau tai, mắt như chứa đựng sao trời lấp lánh: “Khuya rồi, mau đi ngủ đi.”
Dứt câu, anh cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán cô, nỉ non: “Anh biết, ngày đó sẽ tới thôi. Anh sẽ chờ em, chờ em tình nguyện công khai với cả thế giới.”
Nguyễn Tinh Trầm chấn động, há mồm muốn nói.
Cố Húc lại xoa đầu cô, kéo người đi dần vào bên trong, đến gần cửa thì buông: “Vào đi, ngủ ngon.”
Bên ngoài có camera.
Nguyễn Tinh Trầm nhìn thoáng qua Cố Húc đứng sau, mím môi, sau một hồi do dự thì nói: “Ngủ ngon.”