Crush Tuyệt Nhất Thế Giới

Chương 52




Edit: Cải Trắng

Giải trí Kim Thịnh.

Hôm nay đã là mùng tám Tết, kỳ nghỉ dần đi đến hồi kết nên công ty không còn vắng tanh giống như mấy ngày trước nữa. Lúc Nguyễn Tinh Trầm tới, công ty đã có kha khá người.

Thần tượng mới nổi, ca sĩ đang hot và thêm cả mấy thực tập sinh chưa có tiếng tăm gì nữa, họ nhìn thấy cô đều không tự chủ được mà dừng chân.

Mọi người luôn duy trì sự khách sáo và lễ phép với cây rụng tiền hiện tại của công ty.

Dù sao thì vết xe đổ Lý Thiên Trân vẫn còn đó, bọn họ không dám đắc tội với cây rụng tiền. Sau khi khách sáo chào hỏi qua loa, không ai hỏi thêm hôm nay cô đến công ty làm gì, người nào người nấy đều vội đi làm việc của mình.

Nguyễn Tinh Trầm không tiếp xúc quá nhiều với người trong công ty, đa số đều chỉ quen biết sơ sơ cho nên cũng chỉ gật đầu đáp lời chào hỏi rồi vào thẳng thang máy.

Hôm nay cô đến công ty để thảo luận về công việc trong thời gian sắp tới với Maggie. Bên đoàn làm phim của đạo diễn Hạ, cô chỉ còn vài cảnh nữa thôi, không tới hai ngày đã có thể đóng máy… Thật ra, trong lòng cô có chút luyến tiếc.

Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên cô được đóng chung với Cố Húc. Cứ vậy mà kết thúc, cô luyến tiếc.

Nhưng mà…

Cô siết chặt di động.

Dù cho đóng máy, dù cho không cùng một đoàn làm phim nữa thì cô với Cố Húc cũng không cắt đứt liên lạc.

Hai ngày nay, cô với Cố Húc không chào buổi sáng chúc ngủ ngon nhau như thời gian trước. Cố Húc đang chờ đáp án của cô mà cô đang ngẫm xem phải thổ lộ lòng mình với anh như thế nào.

Nghĩ đến việc gọi điện thoại, nghĩ đến cả cách nói qua wechat nhưng luôn cảm thấy nó không đủ nghiêm túc. Vẫn là gặp mặt nói thôi.

Gặp mặt…

Tuy hơi xấu hổ nhưng đủ chân thành.

Nguyễn Tinh Trầm biết suy nghĩ của mình rất ngốc nghếch, không hề trưởng thành theo độ tuổi thực nhưng bản thân cô muốn nghiêm túc đối mặt với anh, đồng ý lời tỏ tình. Không phải thông qua thiết bị điện tử lạnh băng mà đứng trước mặt anh, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, nghiêm túc nói: “Em muốn ở bên anh.”

Tim đập nhanh, nét mặt cũng toát lên ý cười e lệ.

“Chị Tinh?”

Giọng nói ở cách đó không xa vang lên.

Nguyễn Tinh Trầm thu lại nụ cười trên mặt, ngẩng đầu nhìn, bắt gặp trợ lý của Maggie – Trần Trừng.

Trần Trừng cười cười đi về phía cô, vừa đi vừa nói: “Chị Chu đợi chị được một lúc rồi đó, chị nhanh vào đi.”

“Được.”

Nguyễn Tinh Trầm gật đầu cười với trợ lý rồi mở cửa đi vào.

Maggie mặc trang phục công sở ngồi trước bàn làm việc, mái tóc xoăn xõa tung ra phía sau, đang cúi đầu lật xem đồ trợ lý mang tới, nghe tiếng cũng không ngẩng đầu, đợi đến khi bóng dáng Nguyễn Tinh Trầm xuất hiện trong tầm mắt mới ngẩng đầu, cười: “Em đến rồi à. Ngồi đi.”

“Chị có chút việc cần xử lý đã.”

Dứt câu, cô ấy ấn điện thoại bàn bên cạnh, gọi nội tuyến, phân phó người bên ngoài: “Mang cốc nước ấm vào đây cho Tinh Trầm.”

Thấy Maggie bận rộn, Nguyễn Tinh Trầm cũng không lên tiếng nói chuyện ngay, cứ ngồi yên ở đối diện. Lúc Trần Trừng mang cốc nước ấm vào thì cười nói “Cảm ơn” rồi cầm cốc lên uống.

Văn phòng im ắng, chỉ còn nghe tiếng Maggie lật giấy tờ.

Xem xong tài liệu trong tay, Maggie tháo kính xuống, xoa xoa mắt làm giảm độ nhức mỏi. Thấy cô gái ngồi đối diện yên lặng không nói câu nào, lòng Maggie tự dưng mềm nhũn. Ba năm rồi mà cô gái trước mặt cô dù đứng ở bất cứ vị trí nào cũng luôn duy trì sự ôn hòa và yên tĩnh.

Ban đầu, cô khá là không thích dáng vẻ ngoan ngoãn không tranh giành gì của Nguyễn Tinh Trầm.

Sau đó…

Nguyễn Tinh Trầm cứ trước sau như một mãi, cô lười quản.

Còn bây giờ, cô khá là thích cái tính cách này.

Nhịp sống xã hội hiện tại quá nhanh. Giới giải trí ngày nào cũng có người mới nổi lên nhưng họ nổi lên quá nhanh, chưa kịp hưởng thụ chút đãi ngộ nào của việc nổi tiếng đã bị người khác vì lợi ích mà lôi một đống lịch sử đen tối ra. Vì thế, họ bước vào thời bị đóng băng hoạt động, bị mọi người quên lãng.

Mấy năm nay chưa cần nói đến giới giải trí, nói riêng trong công ty thôi đã có không ít trường hợp như vậy.

Nhưng, người con gái trước mặt cô sau khi nổi lại tiến bước bay lên, bước nào bước nấy đều cực kỳ vững chắc.

Ban nãy cô bận rộn cũng là do người tìm đến hợp tác với Nguyễn Tinh Trầm quá nhiều. Kịch bản truyền hình nổi tiếng có kha khá lại thêm mấy chương trình thực tế với một hợp đồng quảng cáo. Nếu là trước kia, Maggie khi gặp nghệ sĩ chỉ nói chuyện công việc, vào luôn vấn đề chính nhưng nay nhìn thấy Nguyễn Tinh Trầm lại dịu dàng hỏi một câu: “Tết năm nay thế nào?”

Nguyễn Tinh Trầm buông cốc nước, cười: “Khá vui ạ.”

Tết năm nay là cái Tết trọn vẹn nhất mà cô đón trong mười mấy năm qua. Giao thừa cùng Cố Húc đón năm mới, sáng mùng một được ăn sáng với anh… Thậm chí, còn được cùng Cố Húc ở lại viện phúc lợi hai ngày. Nụ cười trên gương mặt cô không quá tươi tắn nhưng đủ để người ta nhìn ra tâm trạng cô đang rất tốt.

Maggie khá sửng sốt khi thấy dáng vẻ ấy của Nguyễn Tinh Trầm. Cô đã quen Nguyễn Tinh Trầm hơn ba năm nhưng chưa từng thấy cô ấy cười tươi như vậy bao giờ. Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu, cô nhỏ giọng hỏi: “Tinh Trầm, có phải em yêu rồi không?”

Tay cầm cốc nước của Nguyễn Tinh Trầm khựng lại.

Đúng là cô muốn nghiêm túc yêu đương với Cố Húc, cũng biết công ty sẽ không cấm cản mình nhưng cô không tính đến việc công khai. Cho dù cô đã thông suốt thì cũng không thể đảm bảo được mình và Cố Húc đi cùng nhau bao xa… Nếu không thể xác định, chi bằng không nói.

Càng ít người biết thì về sau càng đỡ phiền toái.

Cô không sợ phiền phức, chỉ sợ phiền phức ấy làm liên lụy đến Cố Húc.

Nói đến lãnh đạo của công ty…

Nếu để bọn họ biết cô với Cố Húc ở bên nhau thì không biết sẽ làm phiền anh đến độ nào nữa. Dù không bóc thêm một lớp da thì cần lợi dụng cái gì đều lợi dụng hết.

Cô không muốn Cố Húc bị khó xử vì mình.

“Gần đây em bận lắm, làm gì có thời gian yêu đương chứ?” Nguyễn Tinh Trầm cười đầy bắt đắc dĩ. Cô thu lại cánh tay đang cầm cốc nước, đặt hai bàn tay đan vào nhau trên đầu gối, không nói chuyện lung tung nữa, vào thẳng vấn đề: “Chị Chu, hôm nay chị gọi em đến đây còn có việc gì khác ngoài vụ kịch bản kia không?”

Tuy Maggie cảm thấy Nguyễn Tinh Trầm có chỗ nào đó khác thường nhưng không nói thành lời được.

Hơn nữa, đúng là cô không có thời gian yêu đương thật.

Vì vậy, Maggie không nghĩ nhiều nữa, uống một ngụm café rồi bắt đầu bàn chuyện công việc: “Kịch bản em đã xem, chị cũng nói chuyện với đạo diễn Lâm rồi. Ông ấy rất hài lòng về em. Nhưng phía hậu kỳ cần chỉnh sửa thêm nên chắc một thời gian nữa mới quay.”

“Vừa hay, chương trình thực tế lần trước chị nhắc đến với em đang trong thời gian quyết định cuối cùng. Em xem thử kịch bản đi.”

Nguyễn Tinh Trầm nhận lấy kịch bản, xem qua. Chương trình này được quay theo kiểu mọi người cùng chung sống dưới một mái nhà. Giờ có khá nhiều chương trình cùng thể loại cạnh tranh với nhau, đến mấy show như yêu đương cũng có ba, bốn cái. Còn kiểu sống chung như thế này thì chưa có cái nào.

Ánh mắt của Maggie quá chuẩn. Lần trước, mới xem qua kịch bản thôi đã nhận định rằng nó sẽ nổi. Giờ thấy cô cúi đầu lật xem, cô ấy dựa cả người vào ghế, nói: “Khách mời cố định của chương trình có cả thảy sáu người. Mặc dù chưa chốt ai sẽ là khách mời cuối cùng nhưng chị thử thám thính rồi, mấy người được nhắm tới ấy chưa ai nổi hơn em.”

Tại sao Maggie lại suy xét đến chương trình này? Lý do là vì các nghệ sĩ đang nổi khác đều đang tham gia với vai trò MC cố định. Nếu Tinh Trầm đến thì chỉ có thể làm nền hoặc làm khách mời một ngày mà thôi.

Không đáng.

Một lý do khác nữa là…

Chương trình này ghi hình không giống bình thường, nó không được cắt nối biên tập mà đi theo hướng phát sóng trực tiếp.

Giờ cái hút fan nhất là chương trình được phát dưới dạng phát sóng trực tiếp. Không cần đợi, cũng chẳng sợ cái gọi là cắt nối biên tập. Người trên màn ảnh biểu hiện như thế nào thì người xem thấy chính cái đó.

Nhưng việc này cũng có nhược điểm.

Chính là không thể đảm bảo được hình tượng hoàn hảo không khuyết điểm.

Chỉ cần bạn lộ ra một chút nhược điểm thôi thì rất có thể chính nó sẽ biến thành công cụ để người khác bôi nhọ trên mạng. Vì vậy, nó cũng chính là nguyên nhân vì sao mà tổ chế tác chương trình rất tốt mà không hấp dẫn được các ngôi sao lớn tham gia.

Có điều, Maggie cảm thấy Nguyễn Tinh Trầm sẽ đột phá được tầng cao mới.

Tinh Trầm có diễn xuất tốt, giá trị nhan sắc cao nhưng mức độ nổi tiếng chưa đủ. Nếu có thể lợi dụng được tốt chương trình này, độ nổi tiếng của cô có thể tăng thêm kha khá.

Nhưng đó mới chỉ là suy nghĩ của Maggie. Cô không tự ý quyết định ngay mà thương lượng với Nguyễn Tinh Trầm: “Chị thấy chương trình khá ổn nhưng cũng phải xem xem em nghĩ thế nào đã. Nếu em thấy việc phát sóng trực tiếp không tốt thì trong tay chị vẫn còn vài chương trình nữa, em có thể xem thêm…”

“Không cần.”

Nguyễn Tinh Trầm gấp kịch bản lại, cười: “Chương trình này rất được. Em tin tưởng ánh mắt của chị Chu, cứ thế đi.”

Maggie không ngờ cô lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy, ngạc nhiên qua đi mới cười nói: “Được. Vậy để chị liên lạc với bọn họ, chờ sau khi chuẩn bị xong sẽ tìm em.”

Sau đó, hai người thảo luận thêm về mấy hợp đồng đại diện. Do lượng công việc nhiều nên họ giải quyết bữa trưa luôn ở công ty. Chờ xử lý xong hết đã đến chạng vạng. Maggie quan sát sắc trời bên ngoài rồi quay qua nhìn cô: “Hôm nay hết việc rồi. Hay chị mời em ăn tối nhé?”

Nguyễn Tinh Trầm xem đồng hồ. Sắp năm giờ rồi, bầu trời cũng sẩm tối.

“Hôm nay em có chút việc, để lần sau đi…” Nguyễn Tinh Trầm uyển chuyển từ chối.

Hôm nay cô có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Maggie biết tính tình cô thế nào nên không hỏi thêm, mỉm cười gật đầu, thuận miệng nói thêm câu: “Được, hẹn lần sau nhé.” Sau đó, nhìn theo bóng cô rời đi.

**

Lúc Nguyễn Tinh Trầm xuống đến tầng một, công ty chẳng còn bao nhiêu người nữa.

Hôm nay cô tự lái xe tới, là chiếc BMW mini của Tô Mạt, đỗ ở bãi đỗ xe bên ngoài của công ty. Lên xe, cô tính gửi tin nhắn qua wechat cho Cố Húc, hỏi xem anh ở đâu mà nghĩ đến việc lần trước Cố Húc cho mình cả khăn quàng cổ lẫn găng tay nên chuyển hướng sang tới trung tâm thương mại đi dạo.

Cô đã quen Cố Húc được một thời gian mà chưa tặng quà gì cho anh cho phải phép. Thắt chặt đai an toàn, cô đánh tay lái hai vòng, chạy xe từ công ty đến trung tâm thương mại gần nhất.

Tuy giờ đã gần hết kỳ nghỉ Tết nhưng trung tâm thương mại vẫn khá quạnh quẽ.

Nguyễn Tinh Trầm đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang. Mặt cô nhỏ lại áp vành nón xuống, thêm cái khẩu trang nữa là nhìn không rõ mặt. Cô vừa đi vào trung tâm thương mại vừa nhắn tin hỏi ý Tô Mạt trên wechat: “Mạt Mạt, tớ muốn mua quà tặng Cố Húc. Tặng cái gì được nhỉ?”

Tô Mạt trả lời rất nhanh, vài giây sau đã thấy: “Người như Cố ảnh đế hẳn là toàn dùng đồ tốt, có khi chẳng có gì trên đời anh ấy nhìn trúng để cậu lấy làm quà đâu. Có điều, nếu là quà cậu tặng thì cậu nhặt cỏ dại ven đường tặng anh ấy cũng cười đến nở hoa.”

Nguyễn Tinh Trầm ngượng đỏ mặt, ấn vài chữ: “Sao tớ nhặt cỏ dại tặng anh ấy được.”

Dù Cố Húc chịu, cô cũng không ra tay nổi.

“Hay cậu tặng đồng hồ, ví tiền hoặc bật lửa đi? Đó không phải đồ mà đàn ông yêu thích sao?” Tô Mạt chưa từng yêu đương nên lời nói ra toàn lý luận suông.

Nguyễn Tinh Trầm ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định để bản thân từ từ lựa chọn. Tùy tiện gửi một gói biểu tượng cảm xúc để kết thúc cuộc trò chuyện với Tô Mạt rồi cô bắt đầu dạo quanh trung tâm thương mại. Tầng một toàn đồ trang điểm, lên tầng hai thì là trang phục của nam. Vì thế, cô lên thẳng tầng hai. Nhìn cửa hàng đa dạng trước mắt, cô nhíu mày.

Hay tặng cho Cố Húc một bộ quần áo nhỉ?

Cô biết kích cỡ quần áo Cố Húc nhưng thấy tặng thế hơi tùy tiện.

Cô dừng tầm mắt ở một cửa hàng, bước chân cũng ngừng lại theo. Đó là cửa hàng định chế cúc áo.

Trước mắt cô hiện lên hình ảnh Cố Húc mặc áo sơ mi trắng.

Bình thường Cố Húc ăn mặc khá tùy ý nên tạo cho người ta cảm giác kiêu ngạo khó thuần hóa. Nhưng, chỉ cần anh khoác lên người áo sơ mi trắng sẽ toát lên hơi thở của sự lạnh nhạt và cấm dục. Trước kia, anh chỉ thông qua một tấm ảnh mặc sơ mi trắng thôi đã thành công đứng đầu bảng “Người đàn ông trong giới giải trí mà bạn muốn ngủ cùng nhất”. Đã thế còn là một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng nữa.

Bước chân không hề do dự mà sải bước theo suy nghĩ trong đầu.

Trong tủ bày biện rất nhiều kiểu cúc áo. Nguyễn Tinh Trầm cúi đầu ngắm mà chưa chọn được cái nào ưng ý. Chị gái đứng ở quầy thấy cô mãi không chọn được, mỉm cười hỏi: “Cần tôi giúp đỡ không?”

Nguyễn Tinh Trầm ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

“Bạn định tặng cho người lớn trong nhà hay bạn trai?”

Hai chữ bạn trai lọt vào tai khiến Nguyễn Tinh Trầm xấu hổ. Song, cô nén sự ngượng ngùng, nhẹ giọng đáp: “Tặng bạn trai.”

“Vậy bạn xem một loạt này đi. Ở đây bày biện những cúc áo mới nhập từ Italy về đấy. Phong cách trẻ trung lại rất thời thượng. Bạn yên tâm, nút tay áo này toàn hàng độc nhất vô nhị, xét trên toàn thế giới cũng chỉ có hai cái thôi…” Chị gái đứng ở quầy vừa nói vừa đeo găng tay lên, lấy mấy cái cúc áo lên, cho người ta quan sát kỹ hơn.

Nguyễn Tinh Trầm nhìn theo sự chỉ dẫn của người bán hàng. Mấy cái cúc áo này đúng là tinh xảo hơn loạt vừa rồi nhiều, có điều, nó vẫn không đem lại cảm giác rung động ngay khi trông thấy. Thế nên, trong lòng cô hơi mất mát. Cô muốn tặng cho Cố Húc một chiếc cúc áo đặc biệt cơ… Thôi thì cứ xem tiếp hoặc đổi quà khác.

Và, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc cúc áo nơi góc tủ.

Đồng tử co rút nhẹ. Cô đưa tay chỉ cúc áo đó, kích động nói: “Tôi muốn xem chiếc cúc áo này.”

“Hả?”

Chị gái đứng ở quầy kinh ngạc bởi sự kích động của cô. Song, nhìn theo ánh mắt của cô, mỉm cười lấy ra: “Ánh mắt của cô chuẩn thật đấy. Kiểu dáng chiếc cúc này rất đặc biệt. Nó được làm bằng đá vỏ chai, mặt trên được dùng phương pháp cổ xưa vẩy nước sơn vẽ mặt trời và ngôi sao.”

Thật ra, chiếc cúc áo này không đắt bằng mấy cái vừa rồi.

Nhưng khi vừa nhìn thấy nó, Nguyễn Tinh Trầm lại tưởng tượng ngay ra được dáng vẻ Cố Húc mặc áo sơ mi trắng, cài nút tay áo này.

Chắc chắn, là cực kỳ mê người.

Cô nói với chị gái đứng quầy: “Lấy cái đó đi. Làm phiền bạn giúp tôi gói lại.”



Cầm quà đi ra mà Nguyễn Tinh Trầm cười tươi không ngừng được mà lại bị lớp khẩu trang che mất. Cô cẩn thận sờ sờ cái hộp rồi lấy di động ra, mở wechat, gõ mấy chữ.

**

Cùng lúc đó, tại một hội sở ở thành phố A.

Vẫn là Trang Chu bắt đầu nhưng tụ tập không giống lần trước, tìm một đống phụ nữ đến. Hôm nay chỉ có mấy anh em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn cùng uống rượu thôi. Ngó sang người vào phòng bao cứ nhìn chằm chằm di động từ đầu đến cuối, Trang Chu cầm ly rượu qua, hắng giọng: “Này, tôi nói nhé lão Cố, bọn tôi đang vì cậu mà không gọi bất cứ cô gái nào đấy.”

“Cậu thì hay rồi. Chỉ đến đây để ôm di động. Rượu không uống, thuốc không hút, nhìn chằm chằm nó cả tiếng đồng hồ. Muốn nhìn tới khi nó ra hoa à?”

Quý Siêu ngồi gần đó nghe vậy thì buông ly rượu xuống, nói: “Cậu đừng có kéo cả bọn tôi vào. Tôi với Chu Đông không phóng túng như cậu đâu.”

“Cút cút cút…”

Trang Chu phất tay, cười mắng, đang định đặt tay lên bả vai Cố Húc thì anh quay sang, cau mày nhìn hắn. Cánh tay khựng lại giữa không trung rồi hắn “hừ” một tiếng, thu tay về, lẩm bẩm: “Dù cậu có bận thì hôm nay cũng là ngày các anh em tụ họp. Không muốn uống cũng phải uống.”

“Tôi nói cho cậu hay, uống rượu để giải sầu mà. Có chuyện gì phiền lòng thì cứ uống rượu, đảm bảo quên không sót chút nào.”

Giải sầu?

Cố Húc hừ tiếng đầy khinh bỉ.

Anh sầu thế này mà cô gái nhẫn tâm thật. Hai ngày nay chẳng liên lạc với anh… Nỗi buồn này chẳng thứ gì giải được, trừ khi cô gái nhỏ cho anh một đáp án chính xác, anh mới có thể buông xuống nỗi phiền muộn này. Hai ngày nay anh phải ép bản thân không được liên lạc với cô, sợ mình làm thế sẽ ép cô nóng nảy.

Nhưng không ngờ, cô còn kiên nhẫn hơn cả anh.

Anh không liên lạc, cô cũng không đả động gì dù chỉ một chữ. Anh cau mày, ngón tay gõ vài chữ trên khung thoại wechat.

Có nên bâng quơ nói một câu không nhỉ? Thế vẫn tốt hơn không nói gì mà.

Đang định gõ thì giao diện wechat lại hiện “Đối phương đang nhập…”