Crush Tuyệt Nhất Thế Giới

Chương 43




Edit: Cải Trắng

Mặc dù sau khi tốt nghiệp cấp ba Nguyễn Tinh Trầm rời khỏi viện phúc lợi nhưng mấy năm nay lại thường xuyên về. Lúc được nghỉ ngơi, lễ tết các thứ, chỉ cần có thời gian rảnh là cô lập tức về giúp viện trưởng Lâm chăm sóc các em nhỏ.

Hồi đi học chưa có tiền, mỗi lần về cô đều ở lại viện phúc lợi hoặc nhà viện trưởng Lâm.

Sau này đi làm có tiền, cô thuê một căn nhà nhỏ gần đây, tiêu chuẩn một phòng khách một phòng ngủ. Tuy không lớn nhưng vật dụng trong nhà rất đầy đủ, giá cả không đắt, “ổ chim sẻ” dù nhỏ vẫn đầy đủ tiện nghi. Không về thì phòng cô để trống, tiền thuê một năm cũng chẳng đáng bao nhiêu.

Lần nào về viện phúc lợi cô cũng ở lại vài ngày. Hôm nay đến, cô đã qua đấy dọn dẹp một chút.

“Nhưng…”

Nguyễn Tinh Trầm hơi đắn đo.

Nhà cô quá nhỏ, không biết Cố Húc có ở được không.

Nhân lúc cô ngắc ngứ ở từ mở đầu, Cố Húc đứng bên cạnh nói luôn: “Thế có phiền em lắm không?”

Khi nói chuyện, đôi mắt phượng hẹp dài của anh nhìn thẳng vào Nguyễn Tinh Trầm, tay cầm cốc trà long nhãn táo đỏ, phần chóp mũi và trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt hơi đỏ, trông phấn chấn tinh thần hơn ngày thường nhiều. Ánh mắt thâm thúy ấy như muốn câu luôn hồn người được nhìn đi.

Anh hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ đắn đo khi trông thấy Nguyễn Tinh Trầm ngẫm nghĩ.

Nhìn vào đôi mắt như chứa đựng sao trời, Nguyễn Tinh Trầm quên sạch những gì mình định nói, ngơ ngác đáp: “Không, không đâu ạ.”

“Thế thì tốt.”

Cố Húc thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: “Cô gái nhỏ, vậy tối nay tôi làm phiền em rồi.”

Ba chữ “cô gái nhỏ” thốt ra từ miệng anh nghe thân mật hơn bất kỳ câu từ nào khác. Nguyễn Tinh Trầm lại đỏ mặt, không dám nhìn anh, vội ngoảnh mặt sang chỗ khác. Đôi tay vốn tùy ý đặt trên đầu gối lại đan vào nhau vì tâm trạng rối bời, giọng cô nhỏ hơn: “Không phiền ạ.”

Biểu cảm của cô càng làm Cố Húc cười tươi hơn.

Anh biết ngay bé con nhà mình không nỡ mặc kệ anh mà. Thấy không, chủ động mời anh về nhà rồi đấy.

Thật sự muốn một bước nhảy vọt.

Càng mong mỏi, anh càng cười tươi hơn.

Cố Húc tốt bụng quay đầu sang chỗ khác, không nhìn cô nữa. Còn nhìn, chắc cô ngượng đến độ không dám ngẩng đầu lên quá. Anh duỗi chân dài, ngồi thẳng lưng, tay cầm cốc trà động đậy nhẹ, híp mắt lại, nhìn cái biết ngay đang vô cùng sung sướng.

Tuy khóe mắt vẫn nhìn được sang phía Nguyễn Tinh Trầm nhưng anh lại làm bộ như mình chẳng thấy gì.

Hai người không nói, phòng học bỗng chốc yên tĩnh hẳn.

Trang Kỳ ngồi ở kia, xem được trọn cảnh con sói đa mưu túc trí Cố Húc lừa gạt thỏ trắng, thầm hừ trong lòng.

Tên điên này ủ mưu với cả người mình thích cơ à.

Hóa ra anh chờ cái này, chả trách hôm qua chỉ bảo chuẩn bị chỗ nghỉ cho cô với ông Trương.

Cái đồ không biết xấu hổ!

Ba người ngồi ở phòng học thêm lúc thì viện trưởng Lâm tới. Từ nụ cười đến giọng nói của bà đều rất dịu dàng: “Cơm tối nấu xong rồi, mọi người qua ăn đi.” Đợi họ đi qua, bà nói thêm: “Chỉ có chút cơm rau dưa bình thường, không biết có hợp khẩu vị của mọi người không.”

Nguyễn Tinh Trầm từng ăn ở viện phúc lợi, đương nhiên không ý kiến.

Cố Húc thì lười mở miệng. Tuy từ trước tới nay anh hay bắt bẻ khâu ăn uống nhưng vẫn biết phân nặng nhẹ trong từng trường hợp. Huống hồ, hôm nay có cô gái nhỏ bên cạnh, ăn gì đâu quan trọng.

Cuối cùng, chỉ có Trang Kỳ cười nói: “Bữa cơm gia đình đơn giản ăn mới ngon chứ. Tôi đã hơn năm chưa về nhà, bình thường toàn ăn qua loa hoặc ăn cơm hộp, nay có lộc ăn rồi.”

Viện trưởng Lâm nghe xong, cười híp cả mắt: “Thế hôm nay mọi người ăn nhiều lên. Tôi có ít chân gà mới làm mấy ngày trước, đợi bao giờ mọi người về thì mang theo nhé. Ăn thường hay ăn vặt đều ngon.”

“Cái này…” Trang Kỳ do dự.

Nguyễn Tinh Trầm đi lên đỡ lời: “Chị Trang Kỳ, chân gà viện trưởng làm ngon lắm. Lần nào em về cũng mang theo một vại đấy.”

“Đúng thế.” Viện trưởng Lâm cười, nói tiếp: “Lần này tôi làm nhiều, chút nữa sẽ chia thành ba phần cho ba người. Trên đường về mọi người ăn cũng được đấy.”

Bà đã nói tới đây, Trang Kỳ không khách sáo nữa, lịch sự nói một tiếng cảm ơn.

Ba người vừa nói chuyện vừa đi tới nhà ăn.

Vào giờ này thì các em nhỏ đã ăn xong, được thầy cô giáo của viện phúc lợi dẫn đi rửa tay, bàn ăn cũng dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn mỗi một dì ở lại, thấy họ liền cười gọi: “Đồ ăn nóng hổi vừa mang lên đấy. Chỗ tôi còn nồi canh, đợi chút cho lên luôn.”

Tuy viện trưởng Lâm bảo đó chỉ là bữa cơm rau dưa bình thường nhưng thịt cá đầy đủ lắm. Viện phúc lợi Thiên Sứ ở xa, người tới giúp không nhiều, được cái bà Lâm là người tốt, luôn có suy nghĩ mình có đói cũng không được để các bé đói nên đồ ăn ở đây lúc nào cũng đảm bảo chất lượng.

Huống hồ, mấy năm nay Nguyễn Tinh Trầm hay gửi tiền về. Nguồn tài chính ở viện phúc lợi không thiếu thốn.

Mọi người bắt đầu ngồi xuống ăn cơm, nói chuyện phiếm.

Thật ra, có mỗi viện trưởng Lâm với Trang Kỳ nói chuyện thôi. Khi ăn cơm, Nguyễn Tinh Trầm hay im lặng, nhấc bát cầm đũa đều rất nhẹ.

Cố Húc thì…

Thật ra, anh không muốn ăn lắm. Nãy chơi với đám trẻ con, anh thấy đói thật mà giờ vào bàn lại mất cảm giác, đành lơ đãng chuyển tầm mắt sang phía Nguyễn Tinh Trầm. Quan sát một lúc, anh phát hiện cô chỉ gắp mấy loại thức ăn ngay trước mặt mình, đồ ở xa thì không động.

Cố Húc nhíu mày, giúp cô gặp một con tôm lớn. Lúc còn trong đoàn làm phim, anh nhớ là cô rất thích ăn tôm.

Khi con tôm được đặt vào bát Nguyễn Tinh Trầm, cô giật mình ngẩng lên nhìn Cố Húc. Nét tươi cười trên mặt anh khiến cô ngượng chín mặt. Thế nên, cô lén lút quay sang quan sát Trang Kỳ và viện trưởng Lâm. Hai người họ đang nói chuyện với nhau, không chú ý bên này.

Cô dịu dàng cất giọng cảm ơn anh: “Cảm ơn thầy Cố ạ.”

Nguyễn Tinh Trầm thích ăn tôm thật, đặc biệt là tôm do dì ở nhà ăn viện phúc lợi nấu. Nhưng nay món thích nhất lại cách khá xa, thứ hai là do… Cố Húc ngồi ngay cạnh.

Tuy tôm rất ngon nhưng lột vỏ xong tay dính đầy mỡ, có dùng khăn giấy lau cũng không khử được mùi tanh.

Khi ở cạnh người mình thích, con gái luôn không tự chủ được mà “giữ ý” hơn.

Nguyễn Tinh Trầm cũng thế.

Nhưng…

Con tôm trong bát là đồ Cố Húc gắp cho cô mà. Sau một thoáng do dự, cô cúi đầu lột tôm.

Anh ngồi bên cạnh ngắm cô. Ngắm cô cúi đầu lột tôm, ngắm cô dùng bữa, thấy cô lúc ăn hai má hay phồng lên trông giống chú sóc nhỏ. Đặc biệt là lúc được ăn món mình thích, mắt cô hơi cong cong như vầng trăng non.

Dù mới ăn có tí nhưng nhìn cô ăn, anh lại có cảm giác hạnh phúc mỹ mãn.

Đĩa tôm trên bàn chưa ai động.

Trang Kỳ hay buôn chuyện, giờ đang ồn ào với viện trưởng Lâm.

Cố Húc rảnh rỗi không có việc gì, chuyển luôn đĩa tôm đến trước mặt mình, cởi khuy áo ở tay rồi xắn tay áo lên, bắt đầu lột tôm. Một loạt động tác của anh hấp dẫn sự chú ý của Nguyễn Tinh Trầm.

Cô siết chặt đũa, kinh ngạc nhìn Cố Húc. Nam thần thích ăn tôm hả?

Biết cô tò mò mà anh không nói, chỉ cười và bóc tôm. Tốc độ bóc của anh rất nhanh, đĩa đầy hự tôm chỉ lát sau đã bị bóc quá nửa. Bóc xong, anh đặt thịt tôm lên cái đĩa sạch khác, đẩy tới trước mặt Nguyễn Tinh Trầm.

Trang Kỳ và viện trưởng Lâm trò chuyện được lát thì chú ý đến hành động của Cố Húc. So với sự khiếp sợ của viện trưởng Lâm, Trang Kỳ chỉ hơi bất ngờ chứ không lên tiếng, thầm nghĩ: Bình thường cậu ta hâm tới độ ăn tôm cũng phải dùng công cụ chuyên bóc vỏ, giờ vì theo đuổi người ta mà chịu dùng tay bóc hả?

Sức mạnh tình yêu vĩ đại quá đi!

Mới đầu, Nguyễn Tinh Trầm yên lặng ăn cơm. Chờ tới khi thấy thịt tôm được đựng trên đĩa sạch đẩy tới trước mặt mình, cô dừng đũa, hoảng hốt đan xen ngạc nhiên, quay sang nhìn người bên cạnh.

Cố Húc bóc cho cô?

“Sao không ăn?” Cố Húc chẳng hề sợ người khác nghĩ nhiều, thấy Nguyễn Tinh Trầm không động đũa, cười: “Ăn đi, còn nóng đấy. Đợi lát nguội rồi ăn không ngon đâu.”

Anh vừa nói chuyện vừa dùng khăn giấy tỉ mỉ lau tay.

Nguyễn Tinh Trầm quay qua đúng lúc thấy trên đầu ngón tay trắng tựa ngọc của anh dính ít dầu. Chẳng hiểu sao ngọt ngào trong lòng dần bị thế bởi chút chua chát, khó chịu… Một Cố Húc tốt nhường này không biết sau này sẽ ở bên ai đây. Dù ở bên ai anh cũng sẽ là một người chồng, một người bố tốt.

Chỉ là, đến lúc ấy, cô không thể nói chuyện phiếm, ăn cơm hay chào buổi sáng, chúc ngủ ngon với Cố Húc nữa rồi.

Nguyễn Tinh Trầm không muốn để người khác phát hiện ra cảm xúc khác thường, ngổn ngang, thay đổi nhanh thoăn thoắt của mình nên cúi đầu nhẹ nhàng nói tiếng “cảm ơn” rồi tiếp tục động đũa.

Ăn cơm tối xong.

Dì Từ mang trà lên cho mọi người và thu dọn bát đũa.

“Tinh Trầm, cháu vào bếp lấy chân gà với bác đi. Nhỡ trên đường về mọi người có đói thì còn có đồ ăn vặt.” Dứt câu, viện trưởng Lâm cười bảo Trang Kỳ và Cố Húc đợi một lúc và đi cùng Nguyễn Tinh Trầm ra nhà bếp ở đằng sau. Trên đường đi, bà nhỏ giọng hỏi cô: “Tinh Trầm, người kia có phải vị minh tinh mà cháu thích không?”

Năm Nguyễn Tinh Trầm vào viện phúc lợi, cô hay im lặng lại không thích cười, chẳng chịu chơi chung với ai.

Có một lần, viện trưởng Lâm vô tình phát hiện ảnh Cố Húc trong cặp Nguyễn Tinh Trầm. Sau lại biết, chỉ cần người xuất trên TV, khuôn mặt cô sẽ bừng sáng hơn.

Vì vậy, lúc mới gặp Cố Húc, bà rất ngạc nhiên.

“Cháu vì cậu ta nên chọn vào giới giải trí?” Bà hỏi thêm.

Lúc cô chuẩn bị đặt chân vào giới giải trí, cô đã gọi một cuộc về cho viện trưởng Lâm. Thật ra, khi ấy bà không đồng ý với suy nghĩ của cô. Giới giải trí quá hỗn loạn, bà sợ người vào đó sẽ bị hại. Huống hồ, thành tích học tập của Nguyễn Tinh Trầm rất tốt, ngay cả công việc cũng đã được giáo viên đề bạt.

Đủ các loại giải trí phát triển, ngành truyền thông luôn giữ ngôi vị số một, dù có làm công ăn lương bình thường cũng có phúc lợi không tồi.

Việc cô vứt bỏ tất cả để đến ngành nghề mới, một nơi mà thanh danh chẳng sạch sẽ gì khiến viện trưởng Lâm rất lo lắng. Nhưng bà chưa bao giờ can thiệp vào quyết định của bọn nhỏ, nên dù không đồng ý cũng đành bảo bản thân họ phải suy nghĩ kỹ. Nếu lòng họ đã quyết thì phải chịu.

Mấy năm nay, bà nghĩ mãi không hiểu tại sao ba năm trước Nguyễn Tinh Trầm lại có quyết định đó. Và qua quan sát hôm nay, bà chắc mẩm chuyện liên quan đến người đàn ông ngồi ngoài kia.

Nguyễn Tinh Trầm không phủ nhận, gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Là anh ấy.”

Nghe vậy, viện trưởng Lâm không hỏi thêm. Lúc sau đang múc chân gà, bà bỗng nhớ tới hình ảnh trước đó, nói: “Theo bác thấy, hình như cậu ta thích cháu.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Tinh: Hu hu hu, nam thần lột tôm cho tui o(*////▽////*)q Hạnh phúc quá, sung sướng quá đi.

Cố Húc: Gả cho anh, ngày nào anh cũng giúp em bóc!

Tinh Tinh: Hở… Nam thần đang nói mớ phải không?