Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 96: Học Sinh Giỏi Toán Không Biết 6×3 Bằng Mấy






Thế Mỹ cầm cuốn sách Toán trên tay rồi bắt đầu học môn cuối cùng trong ngày trước khi bắt về nhà.

Tao và A Đỉnh ngồi đó uống trà ăn bánh tám chuyện trên trời dưới đất.

Đình An xin nghỉ 20p nhưng đến giờ học nó lại đòi nghỉ thêm.

Kết quả là không nói thêm câu nào mà bị Thế Mỹ tẩn cho một cú vào bụng.

Nó khẽ hự lên một tiếng rồi ôm bụng nhìn hai đứa tao.

Ánh mắt vang nài cầu xin đang nằm dưới sàn kia trông thật là tội nghiệp làm sao.

Tao hết sức thương xót cho nó, vừa cắn một miếng vừa nói: "Huynh đệ của ta học cho cẩn thận nha!"
Đỉnh uống trà nhìn xuống: "Gì mà nhìn đau khổ dữ dậy má?"
Đình An: "Help me..."
Mỹ nó xách ngược Đình An lên, khuôn mặt của nó nhìn như kẻ sát nhân máu lạnh.

Nét mặt thường ngày hãm hãm của nó thay bằng nét mặt của những tên sát thủ máu lạnh.

Tao thầm nghĩ liệu con Ăn nó còn toàn mạng trở về nhà hay không sau khi học Toán nhỉ? Chắc là bị đấm liên tục vì trả lời sai đáp án quá!.

Thật sợ hãi!
...
Đình An khuôn mặt thờ thẫn nhìn bài toán nó đang giải.

Một hồi cũng không giải ra nên mới khều Thế Mỹ đang nghiên cứu bài tập, nó cười đôn hậu: "Thế Mỹ?"
Thế Mỹ dừng tập trung, ngước mắt nhìn: "Có chuyện gì?"

Đình An đưa cho nó cuốn tập hình pokemon, trong đó cả đóng bút mực nguệch ngoạc do chính chủ nhân nó gạch tè le hột dưa, Thế Mỹ đặt quyển sách trên bàn nói : "Đưa tao xem.

Ừ cái này dễ, đầu tiên là mày nhân.

Vây 6×3 bằng mấy?"
Nó đưa đôi mắt bình thản đến rợn người nhìn đứa bạn thân của mình trước mặt.

Rõ ràng là đang mong nó nói đúng kết quả để có thể chỉ tiếp nhưng đằng này sự mong chờ được đền đáp bằng một câu của nó bonus thêm quả lắc đầu: "Tao không biết!"
Nó vẫn hằng giọng hỏi lại: "6×3?"
Đình An mỉm cười gượng: "Tao không biết!"
Thế Mỹ hằng giọng trầm hơn nữa: "Sáu nhân ba???"
Đình An cũng mất kiên nhẫn, nó nhăn mặt đáp: "Tao không biết!"
Tao quay sang nhìn hai đứa kia đang đấu võ mồm.

Thật sự không biết làm trò tiêu khiển gì nhưng cứ hai câu sáu nhân ba và khong biết cứ lập đi lập lại hoài.

Đỉnh Đỉnh thong dong nằm xuống ghế rồi vui vẻ: "Mệt mấy con này ghê!"
Tao ăn thêm miếng bánh socola yêu thích: "Vui mà!"
Thế Mỹ vẫn gương mặt không một biểu cảm nhìn nó, vẫn câu hỏi "6×3??????"
Đình An bực mình đáp: "TAO KHÔNG-"
Thế Mỹ: "SÁU NHÂN BA????"
Đình An muốn tá hoả vì cái độ nhây cho của nó, nó đã bảo là không biết rồi sao mà cứ ép nó mãi thế? Muốn khóc quá!.

Nó hậm hực đập bàn nói lớn hơn nữa "TAO BIẾT THẾ ĐÉO NÀO ĐƯỢC???"
Tao: "Bình tĩnh mấy má ơi!" Vẫn ngồi đó coi hai vị bằng hữu của mình nhây chó vì cái bài tập Toán mất dạy này.

Mà cũng ngộ, sao có một câu mà Thế Mỹ nó không chỉ luôn đi cứ hỏi "sáu nhân ba" miết vậy ta? Hay là nó không biết?
Thế Mỹ vẫn nói to: "SỜ ÂU SÂU SẮC SẤU BA!!!!!"
Đình An như muốn nổ tung, cái giọng của nó là đang bất lực là đang hoang mang không biết đáp án: "TAO KHÔNG BIẾT! BAO NHIÊU????"
Thế Mỹ lập lại câu nói với khuôn mặt cũng hoang mang chúa hề không kém nó: "BAO NHIÊU????"
...
Thế Mỹ tức điên người, nó đóng mạnh cuốn sách nâng cao cho 12 rồi quăng đi chỗ khác.

Lần này nó sắp điên đầu vì bài tập cơ bản này rồi.

Đối với nó, toán nâng cao mới chính là người thân ruột thịt của nó còn với toán dành cho mấy em học ngu mất gốc thì nó là con ghẻ.

Nói chung, Thế Mỹ có thể giải bài tập khó với suy nghĩ logic của nó nên bây giờ xem lại bài tập cơ bản thì nó quên mẹ rồi:)))).

Lại gặp cái con nhây không biết gì hết nên nó cũng sắp thành kẻ điên rồi.

Đúng là Toán đã đáng sợ, người dạy Toán còn đáng sợ hơn.

Huống chi một đứa đụng chuyện là đánh như Thế Mỹ thì thật là một ác mộng!.

Nó vò đầu bức tóc đập bàn quát lớn "A Đỉnh!"
A Đỉnh nghe được âm thanh quen thuộc nên tức tốc từ nhà vệ sinh đi ra.

Đang đi ỉa cũng ráng nín để đi ra gặp mặt Thế Mỹ.

Đúng là tình cảm tri kỉ kiêm kẻ thù thấu tận mây xanh, làm người khác sợ hãi theo:))).

Nó mỉm cười chạy nhanh đến: "Quát?"
Mỹ giục bài tập cái bẹp trên bàn rồi quát tháo vào mặt.

Không biết đây có phải là dáng vẻ của đứa cần sự trợ giúp hay không, Mỹ nó vẫn trưng cái ánh mắt ánh lên tia lửa tử lâu.


Bảo: "Bài tập!"
Nó cầm lên, suy ngẫm của thấy dễ nên đáp nhanh: "Ờ ok cũng dễ.

Vậy Đình An ơi, 6×3 bằng mấy dọ?"
Đình An hoang mang các thứ, khuôn mặt nó lắp bắp nhìn những thứ xung quanh sao thấy mình lạc lõng giữa trời xanh mấy trắng nắng vàng anh yêu nắng hay là yêu em quá.

Nó ầm ừ một lát rồi lại như câu cũ: "Ừ tao không biết!"
A Đỉnh tức giận câu dễ vậy cũng không biết: "6×3?"
Đình An: "Á ĐỤ MÁ SAO TAO BIẾT?".
Thế Mỹ đơ luôn rồi.

Không biết nó có sao không nhưng nhìn nó gần như hấp hối đến nơi vậy.

Khuôn mặt có những nét loáng thoáng mệt nhọc của những người thầy cô đang từng bước đưa học sinh mình đi lên nhưng địt mẹ nó ngu quá nên không biết sao.

Tao đi lại chỗ nó, lay lay vai Thế Mỹ xem hồn phách nó còn ở trong thể xác không? Chỉ thấy Đình An và A Đỉnh hai con mẻ đang tranh cãi về vấn đề 6×3 bằng mấy.

Đcm cứ thích nhây, mà sao không nói đáp án luôn đi.

Tao lo lắng hỏi: "Mày có sao không Thế Mỹ?"
Thế Mỹ hồn vía lên mây, nó muốn ọc máu trào đờm: "Tao đéo ổn! Tao còn tưởng sẽ cho nó học tốt hơn..."
Tao ăn ủi: "Từ từ sẽ tốt hơn thoii.."
Nó bật khóc nức nở...
A Đỉnh muốn bay lên nóc nhà nằm phơi nắng chơi chứ dạy cái đéo gì nữa, nó mỉm cười ngây ngô để che đi sự tức tối bên trong mình, hỏi: "6+6?"
Đình An hân hoan vui vẻ trả lời ngay: "Ồ, 12!"
A Đỉnh hài lòng mỉm cười, cũng có chút hạ quả: "Giờ thêm 6 vào ra bao nhiêu rồi ghép vào câu trả lời?"
Đình An nhíu mày gắt: "TAO ĐÉO BIẾT! RA CÁI QUẦN QUÈ GÌ THẾ???"
Bây giờ ngọn lửa ngày một lúc lên đến não của A Đỉnh rồi.

Nó không chịu được cái sự ngu dốt của Đình An nữa.

Lúc nãy thấy phân tích Văn học là biết dốt đặc cám mai rồi, ai lại đi phân tích chị em Kiều với vẻ đẹp nghe xong muốn chạy 8 kiếp như vậy chứ? Chỉ có đứa thiểu năng trí tuệ như nó mà thôi, giờ lại muốn banh não với cái đống bài tập này vì nó.

Đỉnh nó cau mày nhăn mặt đập mạnh quyển tập xuống bàn, ngáo theo: "Ủa cái gì ấy nhở...Tao đéo biết!"
Lạy hồn, nãy giờ làm hùng làm hổ với nhau chỉ có nhiêu đó thôi sao? Còn tưởng sẽ tẩn nhau 1 trận chứ! Đúng là bình thường chơi với đứa điên rồi cũng có ngày khùng điên theo mà thôi.

Quả thật không sai.
Tao: "Chúng mày giả ngu hay ngu thật vậy?"
A Đỉnh quay sang: "À Thái Bình, ra đây giải bài tập nhanh lên!"
Rồi tới công chiện của tao luôn.

Giờ nó kéo tao vô để nhây theo đây mà.

Tao đặt Thế Mỹ xuống đất, để nó tịnh dưỡng tâm thần thêm một chút nếu không sợ nó bị hốt vô bệnh viện điên chắc chớt.

Tao nói: "Mày có điên không? 6×3 cũng không biết?"
Đình An: "Mày đi mà giải!"
Hai đứa nó khoanh tay trông chờ người chờ cùng có thể giải được đáp án này.

Như một thần linh trên cao, tao cầm cái cuống tập dưới đất lên nhìn cái số 6×3, không chịu được nên gấp chúng lại.

Nói vọng: "Mày nghĩ sao Thế Mỹ học sinh giỏi tỉnh mà không biết thì sao tao biết? Cái này còn phải hỏi?"
Lại nói thêm: "Cái này học rồi, 6×3 bằng cái gì?"
Đình An la làng muốn bể tiếng đàn ông, chưa bao giờ thấy nó gắt gỏng như vậy hết: "TAO BIẾT THÌ TAO HỎI LÀM ĐÉO GÌ?"

Tao từ từ phân tích sâu: "Địt mẹ nghe này nhá, nếu con A Đỉnh có 6×3 chiếc xe đạp thì nó có tổng cộng bao nhiêu cây xoài?"
Đình An bĩu môi còn A Đỉnh nó muốn khóc khi nghe được câu phân tích không đâu vào đâu có một không hai.

Rồi nó là trò đùa của tao à?.

Đình An cũng đáp: "RA BAO NHIÊU? ĐỊT MẸ NÃY GIỜ.."
Tao trợn mắt, láo cá nói: "TAO HỎI MÀY MÀY HỎI NGƯỢC LẠI TAO À?? Bao nhiu? Sao tao biết má???"
A Đỉnh cũng không biết, tao cũng không biết, Đình An cũng không biết, ba đứa tao nhìn đứa đang nằm đó, học giỏi Toán đi thi học sinh giỏi Toán cấp tỉnh mà lại không biết 6×3 bằng mấy...
...
Thế Mỹ nằm đó, không ngừng bật khóc.

Hứa với lòng từ nay học lại kiến thức cơ bản để không bị tình trạng như bây giờ làm cho đau đầu.

Cũng đéo bao giờ rảnh háng mà đi rước họa vào thân như này, muốn bạn thân mình đừng rời xa mình mà bây giờ chính nó muốn đá con bạn khốn của mình ra ngoài nước ngoài cho rồi.

Nó nhìn lên trần: "Rồi xong!"
Học cái đéo gì nữa, thông minh vậy ai độ cho nổi?
...
Trong không khí không biết nên nói gì hơn nữa.

Tao và A Đỉnh thở dài một hơi rồi ngồi bệch xuống sàn nhà nghỉ ngơi, Đình An vẫn hoang mang không biết kết quả là bao nhiêu?.

Sao mà khó ghê! :)))
...Bỗng một chất giọng thanh cao, trong trẻo và cực kì hay cất lên.

Phá tan cả màng sương mù dày đặc đang bao trùm nơi đây, âm thanh đó như là một thần tiên được trời chọn xuống đây để cứu lấy thế giới lúc lâm nguy này: "6×3 bằng 18!"
Đình An nghe vậy thì vui mừng, tâm trạng nó từ điên hoá bình thường trong giây lát.

Nó ngồi xuống đất viết viết nắn nắn rồi sau đó ra được kết quả cuối cùng của bài tập mình được giao.

Lòng nó vui sướng, cúi đầu người đó: "Cảm ơn nha!"
Nhưng khi nó ngước lên nhìn người đó là ai thì lại thấy hối hận vì đã cảm ơn vội.

Người đang đối diện đó mang dáng vẻ diễm lệ và vô cùng lãnh đạm đang đứng đó nhìn chúng tao.

Tao đứng dậy nghiến răng, tròn xoe mắt "Thu Nguyệt?"
Đình An bỗng về trạng thái phòng bị, nó nhíu mài: "Sao mày lại vô đây? Mày vô lộn nhà à?"
Tao: "Mày muốn gây sự hả?"
A Đỉnh thấy trò vui nên cũng đứng theo nốt, nó phủi phủi quần của mình vì thấy có vài vết dơ dáy ở đó.

Khuôn mặt của những kẻ có niềm vui mới đang dần xuất hiện trong tâm tư của nó, giọng nói đầy chăm chọc: "Đồng chí bình tĩnh! Bạn bè không à, có gì thì đánh chết nó đi!"
Tao mỉm cười: "Còn phải hỏi?"
Trái ngược với cái hành động kia chính là một đứa con gái bình thản mang nét mặt vô cảm không quan tâm sự đời.

Nó chỉ thở dài, tỏ vẻ chán chường, lại nói kiểu như không hề run sợ hoặc nóng giận, nhẹ nhàng ngồi vào ghế dựa: "Thế Mỹ nó mời tao đến dạy học cho Đình An!".