Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 70: đêm kể chuyện ma.






"Gì dzậy má? Người đặc biệt gì ba?"

Tao hoang mang tột độ. Hắn đang nói cái vẹo gì vậy? Bộ tắm tắm suối nước nóng nên não bị lag mới vậy có đúng không?. Tỏ tình cái kiểu gì mà sến súa. Tao cười gượng với không gian lúc này. Hắn có đôi mắt buồn man mác khi tao vẫn không có thái độ nghiêm túc. Hắn ta thở dài.

"Sao em không bao giờ nghiêm túc hết vậy?"

"Ừ thì, mấy lúc tôi nghĩ mình nên nghiêm túc thì mới vậy thôi. Chứ chúng ta cần gì phải nói chuyện kiểu cách xa vời như vậy?"

"Ồ. Vậy hoá ra từ trước tới giờ em chỉ coi tôi là bạn thôi sao?"

Tao ngây người trước câu trả lời kia. Ánh mắt cố tình lẳng tránh, sao tự nhiên dính vô cái thế bắt buộc này vậy trời. Trả lời sao đây? Hông lẽ nói hoạch ra là tôi chỉ xem anh là chị em? Đừng trách số trời bạc phận hãy trách vì sao hắn sinh ra có cái gương mặt quá ư thụ kia. Tao xin lỗi, ngàn lần xin lỗi. Chỉ muốn ai đó đến đây và cướp lấy trái tim của hắn thôi!. Không lẽ từ chối ta?

Cái suy nghĩ bị dập tắt khi hắn đưa đôi tay thon đai kéo tao lại gần. Cơn gió ban đêm thật mát mẻ. Tao vội nhìn xung quanh, khung cảnh ban đêm có những ánh đèn chấm đỏ, trắng, vàng trong thật đẹp. Từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh xinh đẹp kia ở trên ngọn núi này. Thật huy hoàng cũng thật êm điềm. Đang mơ mộng hắn tát cho một phát muốnc lộn nhào như phim Hongkong rồi té xuống nằm sải lai ở đám cỏ dưới sân. Tao ôm mặt quay sang quát. "Nứng lồn hả má?"

"Tôi đang tỏ tình với em đó. Em làm ơn nghiêm túc dùm tôi đi. Chỉ 1 vài phút đồng hồ thôi được không?" Hắn cau mài.

Tôi trố mắt nhìn. Tay xoa xoa bên má.

"Anh thật sự thích tôi ư?"

"Nếu tôi không thích em, tôi đã không rủ đám bạn em đến đây rồi. Không mời em đi đà lạt chơi và cũng đừng hòng bước chân vào đây một bước!"

Hoá ra. Từ truớc tới giờ hắn coi tao là người trong mộng sao? Vậy mà tao lại coi hắn là chị em. Thấy mình thật quá đáng ghê, nhưng thân phận hủ nữ không cho phép tao suy nghĩ hướng tích cực.

"Vậy anh không thích đàn ông sao?"

Hắn nhíu mày "Không! Tôi là đàn ông, tuy tôi có chút gì đó mà em nghĩ là mỹ thụ nhưng tôi thật sự yêu em!"

"Ờ!" Tao gật đầu.

Má ơi biết dị đã không rảnh háng vào đâu rồi. Đúng là khôn 3 năm dại 1 giờ mà. Tự nhiên cái tính tò mò nhiều chuyện chi rồi để bản thân dính vào mấy chuyện khó xử. Rồi phải trả lời sao đây chời?. Từ chối hay là làm bạn đây?... Hắn lại nhìn tao với ánh mắt mong chờ, vừa long lanh vừa có chút tội nghiệp. Thiệt làm máu hủ tao dồn tới não mà. Tao hoang mang không biết nói gì mà cũng không biết nên nói gì. Đầu óc rối bời, trước đó toàn mặt dày tỏ tình với trai thôi mà giờ được trai tỏ tình với mới ghê chứ. Thấy có đôi chút bỡ ngỡ hồi hộp trong lòng. Cảm giác tim đập loạn xạ là sao?.

Tao cố gắng nói thành tiếng.


"A...A...Tôi, tôi có thể...làm..."

"..." Hắn trông chờ.

"Tôi có thể làm mai cho ảnh một người tốt hơn tôi. Thùy mị hơn tôi, và không hay chửi thề lại còn nghiêm túc trong tình yêu nữa. Để tôi làm mai cho anh nha..."

Hắn gạt qua một bên, kéo tay tao. Như trong phim ngôn tình, từ nữ phụ mờ nhạt hoá nữ chính ngôn tình sao?. Thấy có hơi mâu thuẫn...

"Em nghĩ tôi sẽ dễ dàng yêu một người khác sao?"

"...Thế tại sao anh lại thích tôi? Tôi có điểm gì tốt chứ?" Tao bèn hỏi.

"Điểm gì ư?"

Hắn lúc này mới suy nghĩ. Ánh mắt đảo quanh liên tục để nghĩ ngợi, hắn cũng không biết tại sao nên vội lắc đầu. Tao giờ mới có chút bực dọc, ngay cả yêu mà cũng không biết vì sao thì thôi đi. Tao lúc giờ mới miễn cưỡng đáp.

"Vậy là không biết có đúng không?"

"Em cho tôi chút thời gian để suy nghĩ nha! Có được không?"

"Sao cũng được. Tôi buồn ngủ rồi nên đi ngủ trước đây, anh cũng đi ngủ đi rồi mai còn..."

Chưa kịp mở mồm xong hắn đã ghì chặt vai tôi rồi gục mặt xuống, hơi thở ấm áp mùi hương nam tính làm tao có chút động lòng.

"Tôi yêu em lắm! Em ngủ ngon!"

Lại rồi đẩy tao ra. Lúc này tao chỉ biết nói câu đùa giỡn.

"Không thích ngủ ngon. Thích ngủ giật mồng được không? Thích ngủ lăng qua lăn lại rồi té cái ạch xuống đất!"

"...đĩ điên!" Hắn nhăn mặt.

"Nói gì nói chứ chúc anh ngủ ngon!"

Rồi chạy toán loạn ra bên ngoài, chạy nhanh về phòng với tốc độ bàn thờ. Đóng sầm cửa lại rồi mới nhảy bổ lên giường. Hú hí không ngừng, cảm giác thật lạ và cũng thật ngượng. Mùi hương nồng nàn kia vẫn còn thoáng thoảng trên người tao. Nếu quả thật thích như thế sao lại không tỏ tình lúc ở chung phóng luôn nhỉ?. Đến bây giờ thân thiết mới có thể nói ra sao?...

...

Sáng hôm sau. Cả đám VSCN xong rồi mới trò chuyện với nhau xem hôm này ra kế hoạch chơi trò gì. Thế Mỹ hôm qua ngủ ngon lắm nên bây giờ tràn đầy năng lượng, A Đỉnh thì cày phim nên mắt thâm quầng như gấu trúc. Đình An và Trân Châu thì không ai nói Chuyện với ai. Vũ Hào thì đọc sách bên khung cửa sổ. Còn tao thì nằm vật nằm dựa trên ghế sofa. Hôm qua cũng chỉ chợp mắt được 1 chút mà thôi. Suy nghĩ hôm qua vẫn còn hiện lên trên đầu đây này. Vò đầu bức tóc không biết nên nói ra làm sao, đồng ý hay chỉ xem là chị em đây?. Sao tao muốn có ý định muốn hắn yêu nam nhân quá đi. Có phải máu hủ không cho phép tao yêu có đúng không?.

Thế Mỹ thấy dáng vẻ ngáo đá kia bèn hỏi. "Mày bị vong ám hả? Sao mắt thâm quầng rồi thêm cái bản mặt như nín ỉa thế kia?"

"Hông có gì đâu. Tại có chút lag nhẹ thôi!"

"Tao tưởng hôm qua mày chơi trò đôi bạn cùng cày phim với A Đỉnh chứ?" Đình An chống cầm nói.

Nhìn thấy dáng vẻ có chút bất lực kia của tao nên bọn kia không thèm nói gì nữa. Mắc công nói tao lại táp tụi nó nữa thì khổ. Thế Mỹ chợt nhớ đến cái tên đầu đất biến thái kia, quay quất người nhìn nhưng chẳng thấy đâu. Hỏi cả đám. "Cái thằng Thục ra thục vào đâu rồi?"

"Là Thuần Nhã chứ không phải Thục ra thục vào!" Đình An bắt bẻ.

Trân Châu cất giọng lên "Sáng ra cậu ấy bảo có chuyện gấp nên đi đâu mất rồi bảo chiều nay sẽ về!"

"Nó đi đâu cơ? Chắc là đi cua gái hay bắt cóc gái rồi nhỉ! Cái thằng ăn xong rửng mỡ này!" Thế Mỹ vu vơ bảo.

A Đỉnh cười nhếch mép. Thái độ châm chọc khó coi. Tay khoanh trước ngực, điệu bộ xem thường người nó đang nhắc tới.

"Vậy sao? Quan tâm tới nó chưa kìa? Bộ thích nó rồi hả?"

Thế Mỹ sáng ra đã quạo bây giờ còn quạo hơn, đụng ngay cái con giở giở ương ương kia lại y như được tiếp thêm sức mạnh muốn nhào lại đập cho nó liên hoàn tát. Thế Mỹ săn tay áo lên rồi đứng dậy. "Mày thích thái độ không?"

"Ồ. Thích thì sao hả? Mày muốn gây chiến nữa à. Ngon nhào vô!"

"Ồ. Vậy thì hôm nay tao sẽ tẩn cho mày một trận. Đồ láo toét!"

"Chị mày đang đợi đấy. Xem thử có giống như ghế lên đầu đêm hôm qua không?" Gân xanh từng đợt nổi lên.

"Còn bố mày thích ghim xương rồng vào mông mày thấy vì mặt mày ghê!"


...

Cả đám lại ra sức can ngăn. Biết vậy đã không cho hai đứa bây đi theo làm gì để gây sự. Thấy hai đứa như chó với mèo mà thấy mệt dùm á. Đang nhức đầu gặp thêm cái con nhây chó này nữa. Tao mới vội vàng đứng dậy dọng cho mỗi đứa một cái cho xong chuyện. Tính tình đam mê đánh nhau lại nhen nhóm trong người tao. Tao bẻ tay rơm rớp, ánh mắt tựa viên đạn bắn thẳng vào não chúng nó. "Tụi bây thích giang hồ không?"

Hai đứa đó hoang mang nhìn nhau, cái bản mặt không hiểu tiết mục gì sẽ xảy ra nữa. Hình như hôm nay phải dạy dỗ cho tụi nó một trận.

"Mày đang sủa cái đéo gì dậy? Ngon thì nhào vô!" A Đỉnh cười nham nhở.

Thế Mỹ vịnh vai nó, khuôn mặt thấy đổi 365 ngày trở nên hoảng hồn, bwfn dí sát bên lỗ tai thì thầm.

"Xin lỗi nó nhanh đi. Mày muốn chết à?"

"Mắc mẹ gì xin? Nó muốn dạy dỗ hai mình kìa. Để coi nó làm gì với cái thân thể yếu ớt kia!"

Đình An kéo A Đỉnh chạy ra chỗ khác. Đồng thời hô hoán lên "Địt mẹ nó là võ sư đai đen Taekwondo với võ sưu Judo đó!"

"Gì cơ?" Nó trợn mắt.

"Chạy nhanh đi. Nếu mày không muốn bị giật hết lông nách!" Đình An kêu gào lên.

Nó định bỏ chạy thật xa nhưng tao kéo lại, đồng thời mỉm cười cực kì thân thiện nhìn nó. "Đi đâu dậy? Anh đứng đây từ chiều chờ em này!?"

Trong ngôi biệt thự khang trang kia, mặt trời đã lên quá cao, những cây bông hoa cúc dại mọc xen sát nhau thật đẹp, hương thơm mặt trời lặn toả khắp nơi. Mùi của đất, mùi của nước, mùi hương của loài hoa xung quanh

..và còn có cả tiếng hét của ai đó...

"Chớt chị rùi em ới!!!..."

....

Sau khi bị giật hết lông háng à nhầm lông nách, cái bạn không biết trời cao đất dày kia nằm ườn trên bàn thiếu điều muốn lông não. Nó khóc lóc ỉ ôi vì bị tao vật cho lên bờ xuống ruộng mấy lần. Nó cũng đã biết điều hơn một chút. Thế Mỹ đi lại kéo nó ngồi dậy đàng hoàng, hỏi.

"Có sao không? Đã bảo kiếm chuyện với ai thì cũng được nhưng đừng có kiếm chuyện với Thái Bình rồi còn gì!"

Nó vẫn còn lớn họng quát "Con mẹ mày. Mày có nói gì đâu, ai biết nó khó chơi còn hơn mày nữa chứ?"

"Mả mẹ. Mày còn sủa được à?. Bị đập vậy còn không biết nhỏ tiếng lại...?"

Trân Châu đi nhanh đến, xoa xoa vào đầu. "Nãy tớ thấy cậu bị Thái Bình vật ngay dưới đất, đầu bị trúng vào cạnh bàn. Có sao không?"

"Không sao chỉ có hơi đau chút! Không ngờ con Thái Bình nó ác như vậy luôn á! Không thể tin được...Sao hôm nay nó cục tính quá vậy ta? Hay bị ai nhập rồi!"

"Chắc là nó đang căng thẳng!" Đình An lên tiếng.

"Không được để nó lộng hành như vậy!"

Nó nói xong rồi đứng dậy, nói với Vũ Hào một tiếng, luôn miệng nói to. Còn tao ở đó bình thản xem TV sau khi giật nó từ Thiên đàng xương địa ngục trở về nhân gian. Nó chạy lại chỗ ngươi thanh niên đang cặm cụi đọc sách. Hô hoáng lên.

"Vũ Hào ơi. Hãy ném nó về Sài Gòn đi! Đừng cho nó tác oai tác oái ở trên ngọn núi này!"

Tao ném cho nó ánh nhìn khinh miệt. Hằng giọng "Mày sủa cái lồn gì? Muốn bị súc hả?"

"Đó thấy chưa Hào. Mày nói gì đi chứ..."

Vũ Hào không khác gì tao là mấy. Ánh mắt nó cũng sắc bén như một tản băng di động. Cặp mắt giết người nhìn thật ghê rợn...

"Phiền quá nha! Im lặng chút đi!"

Nó sợ hãi hả một tiếng. Cõi lòng tan nát, xuống sắc trầm trọng

"Dạ em xin lỗi đại ca!"

Nó quay sang hỏi con bạn thân nhất của mình đang cười gượng...Nó tự chỉ vào bản mặt của mình rồi hỏi với giọng buôn bã.

"Mặt mình cậu thấy sao?"

"Quả thật không khen cậu đâu nha. Nhìn mặt cậu hèn ghê gớm!"


...

"Sao nay ai cũng thấy ghê vậy?"

"Tại mày gây hấn trước chứ ai?" Thế Mỹ xĩa xói.

"Mày muốn gây nữa đúng không? Ngon thì tẩn con Thái Bình kìa! Nhìn bản mặt nó gợi đòn ghê gớm!"

"Cái lồn nè. Tao đâu có ngu! Mày ngon mày tẩn đi, tao bị nó dập muốn vô sinh rồi nên đừng có mà lừa tao!"

"Thôi được rồi mà. Hòa thuận với nhau tí nha!" Trân Châu cười đùa.

"Nói gì hả? Hai con âm binh kia?" Tao quay sang nhìn.

"Dạ hông có gì đâu chị hai dang hồ!" Tụi nó đồng thanh đáp.

....

"Ê tụi mày. Hay tối nay chúng ta lập kế hoạch kể chuyện ma được không?"

"Được chứ!" Cả đám tán thành riêng Thế Mỹ thì không.

"Vũ Hào Thái Bình thì sao?" Đình An đưa khuôn mặt vừa dâm vừa nham hiểm nhìn hai người bọn tao. Cái khuôn mắt muốn bóp nát dú của nó.

Tao mới lạnh lùng cười nửa miệng "Được thôi! Bố mày chấp!"

"Cũng được!" Hắn cũng gật gù theo.

...

Trong một căn phòng gác mái trong đêm tối với ánh lửa bập bùng của đèn dầu. Chúng tao lại ngồi cùng nhau tạo thành 1 vòng tròn khá lớn. Màn đêm u tối trong căn gác mái còn ngọn lủa đèn dầu cũng chỉ đủ chiếu sáng đến khuôn mặt của tất cả bọn tao. Nhìn đứa nào đứa nấy đều thấy ghê toàn tập. Nhất là đến lúc còn Đình An gan dạ của chúng ta kể chuyện ma trên ngọn đồi cắt cỏ. Ánh lửa bập bùng to nhỏ không cân bằng soi đến nó. Nhìn bản mặt càng đáng sợ hơn lúc ở ngoài sáng nhiều. Câu chuyện của nó kể cũng chỉ xoay quanh yếu tố đám trẻ nghèo dưới thôn quê đi chăn trâu. Lại có người bịa chuyện có vong hồn trẻ con bị giết trên ngọn đồi cắt cỏ cho trâu ăn vào rất lâu rồi. Do cái tính hiếu kì với sự gan lì của cu nhóc, cả đám gồm 4 đứa quyết định lên ngọn đòi cỏ vào ban đêm để xem thử có ma hay không. Nhưng kết quả cũng chỉ là vô vọng khi chờ gần buổi đồng hồ vẫn không thấy bóng ma nào ngoài mấy cái con muỗi ve ve chầu chực chích vào da người. Cả đám thấy như một trò bịa đặt giả tạo nên hì hục kéo nhau về nhà. Thật kì lạ rằng đến sáng hôm sau, cả làng bàn tán chuyện cái thằng cu Minh là một trong những đám trẻ đêm qua đã dám tới ngọn đồi cắt cỏ đang nằm ngủ trong bụi tre đầy gai. Đến mấy tiếng dân làng mới kéo nó ra được, mặt mày nó xanh xao mặt cát không còn tí máu nào rồi kể đêm qua nó bị ma chế mắt rồi dẫn đi đâu không biết nữa, đến đoạn đó nó buồn ngủ quá nên mới thiếp đi một lát. 3 đứa kia hoang mang nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì. Rõ là khi tập hợp 4 đứa lại vẫn không xót một đứa nào cho đến khi về nhà. Vậy tại sao thằng Minh lại nằm trong bụi tre gai ở gần ngọn đồi?. Vậy còn cái thằng Minh đêm qua chỉ biết lờ đờ về nhà với cái khuôn mặt dính đầy đất cát chẳng mở miệng là ai?...

Đến đoạn đó, Thế Mỹ hét lên. "Đừng kể nữa mà...địt mẹ đừng kể nữa!"

Nó bụm đôi tai lại không muốn nghe tiếp bởi nó là đứa nhát gan nhất nhóm nhưng sợ về độ ngông thì không ai bằng. Đình An mỉm cười chọc quê.

"Sao vậy? Có gì đáng sợ đâu? Chưa đi nửa đoạn đường trong câu chuyện mà?"

"Câm mồm đi. Tao muốn xuống nhà!" Nó bèn đứng dậy.

"Nhưng giờ nếu xuống nhà lỡ bước xuống lầu có ma kéo chân mày rồi sao?" Tao mới quay sang nhìn nó, giở thủ đoạn đê hèn.

Nó giờ tay chân run lẫy bẫy nép sát vào A Đỉnh. Còn A Đỉnh thì nhìn nó bằng nửa con mắt, khinh bỉ có tôi nghiệp có. Lúc thì bô bô cái miệng như con dở hơi bây giờ chẳng khác nào một con mèo nhỏ cúm núm cả. A Đỉnh để yên cho nó dựa không thèm nói tiếng gì. Mắc công lại dựng háng nhảy cẳng lên đánh nhau với nó. Hình ảnh hai người như một tình đồng chí, súng bên súng đầu sát bên đầu. Đêm kể chuyện ma sợ run như khỉ. Đồng chí:)))

...

"Giờ đến lượt mình nha!" Trân Châu mỉm cười thân thiện hết sức...

"Nửa hả?" Nó trợn tròn mắt run lạnh cạch.

"Chuyện của mình cũng rất lâu rồi, tại một căn nhà bỏ hoang ở trên núi á..."

Nó nghe vậy thì khóc lóc thảm thiết, đôi mắt ngậm lệ "Sao mấy má cứ thích kể chuyện ma trên đồi núi không vậy? Sao không chạy xuống đồng bằng mà kể?"