Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 66: ăn to nói phét, đặc nét xàm lồn.






Hai đứa đang bấm điện thoại thì tên thanh niên kia bỗng tỉnh dậy rồi bật dậy như cương thi, khuôn mặt hắn lộ ra nét hoang mang tột đỉnh vì nhớ lại cảm giác lúc bị đánh đau như thế nào. Lúc đó Thế Mỹ ngồi kế bên cậu thanh niên đó, nó đưa mắt nhìn với ánh mắt cực kì lưu manh.

-Tỉnh rồi hỏ anh bạn?Ngủ gì như chết dậy giờ mới chịu tỉnh!

-…Cô là…

-Xin trân trọng giới thiệu, tôi tên là Thế Mỹ xinh đẹp dịu dàng ngây thơ con nai tơ, khuôn mặt thanh tú sóng mũi cao dọc dừa, đôi môi chúm chíp với nụ cười tỏa nắng và một đôi mắt có thể nhìn thấu hồng trần, sở hữu IQ tuy không phải là thiên tài nhưng trong mức thông minh!_Nó đứng dậy nói một mạch rồi mua mây tay chân như con điên.

Cậu thanh niên kia khó hiểu vì người cô gái đang đứng trước mặt của mình trông không khác gì một con động kinh bị ai đó giật phăng mất sợi dây thần kinh trong người. Lúc này tao cũng tắt điện thoại rồi đi lại, mỉm cười chào hỏi.

-Chào cậu, cậu tỉnh rồi hả? Tôi tên là Thái Bình cứ gọi là người đẹp A Bình cũng được! Hay công chúa cũng được…

-Bớt ảo tưởng đi con khùng! Nó hông có điên đâu mà gọi mày như dậy, nhìn lại cái nhan sắc của mình đi…!_A Mỹ lay vai tao.

-Đừng có xúc phạm nhan sắc của nhau chớ! Bôi cái môi thâm đi rồi hả nói chuyện với chụy!

Tao lại lay vào cuộc cãi vã với con đĩ bạn thân không hồi kết. Cứ hễ nói tới nhan sắc là nó lại chửi tao điên này điên nọ, không biết nó có hiểu cảm giác đau quặn lòng trong tấm lòn của tao không nữa?. Nhưng cuộc cãi vã bỗng dập tắt sau câu nói ấy.

-Chào người đẹp, tôi có thể gọi cô là người đẹp không?_Cậu ta đứng dậy cười.

-Ối chồi ơi cứ tự nhiên, cuối cùng cũng có người thấy được vẻ đẹp ẩn sâu bên trong tui rồi!

-Cậu là một trong những người con gái xinh đẹp nhất ở đây, tôi thật may mắn khi thấy được một người con nhan sắc lồng lộn như vậy…

Chưa kịp diễn tả bằng lời, Thế Mỹ đã bật cười ha hả lên ôm bụng. Tao nhìn rồi chửi.

-Cái con điên này, mày có nết xíu đi!


-Tại tao…mắc cười…HAHA…Tao cười tao ỉa! Đụ má chắc tao chớt…với cái nhan sắc của mày…!

-Con gái con lứa mà nói chuyện tục tĩu như vậy đó hả?_Cậu thanh niên kia cau mặt.

-Việc nhà mày à?_Nó hậm hực hỏi.

-Thôi mày nín dùm tao đi, vậy cậu tên là gì?

-Xin tự giới thiệu đến tiểu thư xinh đẹp, tôi Thuần Nhã, 17 tuổi! Tôi là một chàng trai đẹp và có số hào hoa nhưng tôi không đa tình đâu! Cô có thể gọi tôi là chồng được không?

Tao và Thế Mỹ hoang mang nhìn nhau, hình như thằng này nói chuyện thoái quá rồi thì phải, nó tự nó khen nó đẹp và hào hoa, cái what the fuck gì vậy?. Có xạo lồn quá hông dạ?. Rồi còn kêu tao là chồng nữa, tao tán một cái là xéo quai hàm chứ ở đó kêu chồng chồng con con cái lồn. Nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt nên phải lấy cảm tình một xíu, mắc công lại bị nhìn như Thế Mỹ thì khổ. Tao chỉ biết cười từ thiện rồi nói.

-Tôi là Thái Bình, chạc tuổi cậu. Còn đây là Thế Mỹ, bạn thân của tôi!. Cậu có ổn không? Lúc nãy thấy cậu bất tỉnh nhân sự nên tôi khá lo…

Chưa kịp nói xong, chàng trai có tên Khang Dụ rơi giọt nước mắt, cậu lấy tay quẹt chúng đi mất.

-Anh không sao, anh biết mà…Anh biết là em lo cho anh mà! Anh khóc vì hạnh phúc đó em à, đây là giọt nước mắt đầu tiên của anh!

Thế Mỹ nhướng chân mài không hiểu chuyện gì xảy ra. Còn tao đớ họng sốc không biết nên nói gì, cái thằng loàn này nó nói cái vẹo gì thế?. Thế Mỹ hỏi.

-Mày đang nói khùng điên gì vậy?

-Chắc cô chưa có tình yêu nên không biết tôi nói gì…

-Thằng lồn, bà mày mới chia tay ba thằng rồi đấy. Không hiểu tình yêu à? Bớt nhãm đi con!

Chưa kịp trả lời gì hết, anh thanh niên bỗng xìu xuống vì đói bụng. Tao mỉm cười vỗ vai cậu ta rồi nói.

-Cơm sắp chín rồi, cậu đợi chúng tôi một chút nhé! Sẽ có cơm cho cậu ngay đây!

Mùi thơm của đồ ăn trong bếp khá xa nhưng nó vẫn lan tỏa đến phòng khách, mùi thơm đậm đà của món thịt nướng đã sọc đến mũi, không hiểu sao lại có thể làm cho cơn đói của tao xuất hiện ngay và luôn. Nghe mùi đã chịu không nổi rồi, không biết ở dưới đã xong chưa nhỉ?. Thơm quá đáng!. Từ đâu đó, Đình An chạy như điên xuống lầu rồi chăm chăm nhìn tụi tao như con bệnh thần kinh, nó thở hồng hộc. A Mỹ cười chót chét, vỗ lưng nhỏ bạn rồi nói.

-Bộ mày thấy ma hay sao mà chạy dữ vậy? Thi chạy marathon được đấy! Dành giải nhất!

-Không phải…Tao sắp xếp đồ đạc rồi, mày ở phòng đầu, tiếp đó là tao, sau đó là Đình An rồi cuối cùng là A Đỉnh!

-Còn hai em nhà này đâu? Mày cho nó ngủ trên cây ổi hay gì?_Tao hỏi.

-Họ sắp xếp trước mình rồi, hình như là ở phòng cũ của hai người đó. Cũng ở trên dãy nhưng là phòng to nhất!

-Wao, đã vậy. Muốn lên đó chơi quá…_Tao vỗ tay.

Thuần Nhã nhìn xung quanh, choáng ngợp với căn biệt thự to lớn này. Cậu ta một giây ngớ người trước kiến trúc cổ điển mang phong cách Tây Âu này. Thế Mỹ cười ha hả lên rồi nói.

-Sao chú em? Chú thấy căn biệt thự này như thế nào? Đây là nhà của bạn tôi đấy! Chú có thấy hào hùng chưa? Chú may phước lắm mới được bọn này cứu vớt linh hồn lạc lối đấy! Nên cảm ơn đi biết chưa!

-Đúng là đẹp thiệt…_Cậu ta long lanh sau vội tiếp lời: - Dù có mơ ước đến chết đi sống lại thì cũng sẽ không bao giờ có được một ngôi biệt thự như thế này!

-Dĩ nhiên rồi!_Thế Mỹ tán dương.

-Nhưng cô gái xinh đẹp này là ai vậy?_Chỉ đến Đình An đang ngồi bắt chéo chân ăn trái cây trên bàn.

Hỏi tới nó nên nó mới đứng dậy, vỗ ngực rồi đáp.

-Xin chào nhóc, chị đây tên là Đình An, 17 tuổi!

-Tôi tên là Thuần Nhã nhưng tôi bằng tuổi cậu mà?Sao cậu lại xưng bằng chị?_Cậu ta ngạc nhiên


-Ủa bằng tuổi hả? Sao nhìn nhỏ con vậy?

-Chắc là yêu nhiều quá yếu!_Tao suy nghĩ.

-Vì tôi không ăn nhiều nên chắc là thân hình có hơi ốm yếu! Vì tôi là trẻ mồ côi mà…Nhưng cô thật xinh đẹp, cô có thể hôn tôi một cái không?

Đình An giật nảy người với cái thằng điên này. Bộ nó chưa uống thuốc hay sao?.

-Tao xin mày, tao mê bum búm, tao bê đê nên làm ơn tha cho tao! Bê đê mà nó cũng hổng tha nữa…_Nói bất lực.

-Vậy à! Xin lỗi nhé…



Sau đó, cả đám mới kéo xuống phòng bếp. Lúc đó họ đã chuẩn bị xong, càng bước xuống là mùi thơm càng đậm đà hơn, nó làm cho khóe mắt cay cay vì hương thơm quá đỗi ngọt ngào của thịt nướng. Chỉ muốn ăn đến giọt cuối cùng. Cậu thanh niên thấy hai người con gái ở đó có nhan sắc tuyệt thế, cậu ta nhảy dựng lên, tao có thể nghe được trái tim cậu ta đập thình thịch như thể lúc mà tao bị thầy thể dục phạt chạy 100 vòng quanh sân vậy đó. Nó không khác gì là mấy. Nhưng tao lại ngửi được mùi tà dâm ở đâu đây, cậu ta nhanh nhẹn chạy lại rồi ôm chân của A Châu, cô một phen hoảng hồn.

-Này cậu ơi, cậu làm gì vậy?

-Em là định mệnh của đời tôi! Ngay giây phút đầu tiên thần hộ mệnh tình yêu đã mách bảo, em là người tôi sẽ lấy làm vợ…Em là người xinh đẹp nhất trong cuộc đời này, từ lúc cha mẹ vứt bỏ cho tới nay, em là người đẹp nhất tôi từng thấy.

Tao mới gắt gỏng.

-Ủa sao nãy nói tôi là người đẹp nhất cậu từng thấy mà…

-Đúng vậy, cho đến khi cô gái xinh đẹp này xuất hiện! Em ấy là người có nhan sắc đẹp nhất ở đây…

-Cậu làm vậy khó coi quá, cậu đứng dậy đi…Làm ơn đi!_A Châu dùng sức buông cậu ta ra.

A Đỉnh lúc này mới quạo quọ vì bạn thân nhất của mình bị quấy rối bởi một thằng dâm dục này. Cô cười trong sự tức giận rồi lấy dao kề cổ cậu thanh niên.

-Mày buông Trân Châu ra chưa? Hay là tao thiến mày?

-Cô…cô làm gì vậy? Bình tĩnh đã…

Nói đoạn, hắn ta buông A Châu ra rồi lùi về phía sau. Vũ Hào vẫn bình thản nấu món cuối cùng rồi đem ra bàn. Lúc đó là những tiếng cãi vã không hay.

-Thằng mặt lồn, tụi tao có ý tốt nên đem mày về đâ vì thấy mày ngất xỉu…Rồi mày lại dở chứng vô liêm sĩ ở đây hả?

-Tôi xin lỗi, bởi vì tôi đã tìm kiếm được…người tôi muốn lấy làm vợ, cô ấy thật dễ thương…Cô ấy sẽ là người vợ ngoan hiền và dịu dàng nhất…

Đình An cũng có chút căng thẳng trong lòng, tiến lại kéo cổ áo cậu ta lên. Cậu ta sợ hãi tái mét mặt không dám nói gì nữa. Nó hằng giọng như muốn giết cậu tại chỗ.

-Mày điên hả? Không thể tha thứ được, mày không có tư cách chạm vào cô ấy, mày chết đi! Tao sẽ thiến mày!

-Đừng mà…Tôi xin lỗi, tôi không dám nữa…

-Thiến nó đi, đừng cho nó đẻ trứng nữa…_A Đỉnh nói thêm.

Thế Mỹ tỉnh queo ngồi xuống bàn cắn một miếng dưa leo sắc lát trên dĩa, rồi tự nói.

-Đúng thiệt là, ăn cơm tối cũng méo yên!

Tao mới can thiệp.

-Được rồi! Vậy là đủ rồi, đừng có giang hồ nữa. Cả đám đói bụng lắm rồi, ăn cơm đi!

-Mày nên trừng trị nó trước khi ăn cơm mới đúng…


-Tha cho tôi…_Thuần Nhã cầu xin.

Vũ Hào thấy tình hình bất ổn nên mới cất giọng quyền lực, cái giọng trầm trầm khang khang của hắn làm mọi người sởn cả gai óc lên. Như một vị vua nói với đám quan lại trong triều.

-Cơm chín rồi, mọi người ai cũng đói bụng nên ăn cơm trước đi! Có gì thì tính sau!

Đình An vốn rất dễ dịu nên mới buông cậu ta ra rồi bỏ vào chỗ ngồi kế bên Trân Châu, A Đỉnh cũng vậy, nó trở về dáng vẻ bất cần đời thường ngày rồi bưng tô canh rong biển đến bàn ăn. A Châu cười gượng, cố nói giọng bình thường.

-Cậu cũng ngồi ăn cơm đi, chắc đói lắm…

-…Tôi được ngồi ăn sao?...Tôi…

-Đói thì vào ăn đi, bọn này không ác đến nổi bỏ đói cậu đâu!_Vũ Hào vui vẻ.

-Vậy còn hai cô gái hung dữ kia…

-Mày nói cái gì hả mại?Mày nói ai hung dữ…?_Đình An tia mắt nhìn.

-Thôi bỏ qua đi, ngồi vào ăn nhanh đi…_A Đỉnh vừa ăn miếng cơm vừa nói.

-Phải đó, vào đây đi…_Tao mới nói.

-Không ăn thì không có sức cãi lộn với tao đâu nha!_Thế Mỹ vẫn ranh ma như mọi khi.

………..

-Ngon nhỉ? Vũ Hào giấu nghề này, không những ngon mà còn vô cùng đậm mùi thịt nướng nữa…

-Thật sao, vậy tôi sẽ nấu thật nhiều món nữa. Mọi người cứ tự nhiên…

Cậu thanh niên kia ăn cơm vô cùng ngon, khuôn mặt trở nên vui vẻ lạ thường khi được ăn những món mình chưa từng ăn. Cứ ngỡ nếu đây là lần cuối thì cứ ăn lắp đầy cái bụng này vậy. Cậu rơi nước mắt ra ngoài làm tao có chút xúc động, không hiểu sao cứ nhìn tội tội ấy. Vũ Hào ngạc nhiên.

-Cậu sao vậy? Không ngon à? Sao lại khóc…

-Không phải…Vì đây là lần đầu tiên tôi được ăn nhiều món ăn mà lại ngon đến vậy, cậu tên Vũ Hào gì đó ơi, cậu sẽ là đầu bếp nổi tiếng nhất thế giới này…

Vũ Hào bật cười to. Tao suy nghĩ “Thanh niên này có nói quá không vậy?”

-Nè, được ăn ngon nên mới nịnh vậy hả? Vậy cứ ăn nhiều vào đi…_Đình An hỏi.

-Không có nịnh gì đâu, tôi nói thật đấy!...Cậu ấy sẽ được lịch sử công nhận là chàng trai xinh đẹp nấu ăn giỏi nhất thế giới…

A Đỉnh thản nhiên nói.

-Ăn to nói phét, đặc nét xàm lồn!